Chương 322: Mật Mã
Ta thấy nàng khen vậy cũng xấu hổ, suy nghĩ một lát và nói:
“Như vậy đi, nếu ngươi không chê, ta cho ngươi một nơi gửi gắm tấm thân.”
Trên mình đã có A Mãn, Hôi Bách Thương, nhiều hơn một người cũng không có gì khác nhau, có thể giúp nó cải tà quy chính cũng là một việc công đức.
Hắc lão thái chỉ ước ta nói ra những lời này, khỏi phải nói là vui mừng biết bao, liên tục gật đầu:
“Bằng lòng, ta bằng lòng! Ta...Ta không muốn ở một mình.”
Lời này nói ra khiến người ta đau lòng.
Tiếp theo, hắc lão thái lại nói:
“Nhưng mà...Ta vẫn chưa có tên, ngươi đặt tên cho ta được không?”
Đặt tên? Việc đặt biệt danh, ta đây rất thành thạo, nhưng tên thật thì chưa từng đặt qua, vì vậy ta nghĩ:
“Da của ngươi đen như thế, hay gọi là Tiểu Hắc đi.”
Trình Tinh Hà vốn đang uống nước, vừa nghe cái tên này trực tiếp phun nước lên vô lăng:
“Ta nói này Thất Tinh, trong bụng ngươi không có mực thì đọc thêm chút sách đi, Tiểu Hắc, còn không bằng Thành Bắc Vương phong cách tây đâu.”
Nhưng hắc lão thái rất vui mừng, vội nói:
“Cái tên này rất hay!”
Nói xong, có một thứ rơi vào trong tay ta, là một cái nút màu đen.
Trên nút áo kia có khắc hai chữ Tiểu Hắc.
Ta cầm nút cài đó xong, vội mở tấm tơ lụa kia ra.
Tấm tơ lụa kia rất lớn, vô cùng tinh xảo, giống như được dùng kim vàng chỉ bạc thêu ra, mặc dù vừa nhìn chính là đồ cổ thật, nhưng dường như mấy năm nay chưa từng tiếp xúc ánh sáng, vẫn phơi phới rực rỡ.
Ách Ba Lan cũng thò đầu lại cùng ta xem:
“Hey, ca, đây hình như là một bản đồ đó?”
Trình Tinh Hà cũng muốn xem, nhưng hắn đang lái xe không dám quay đầu lại, đành phải vừa nhìn gương chiếu hậu vừa lớn tiếng nói:
“Cho ta xem với!”
Đúng vậy, đúng là một bản đồ, nhưng đó là bản đồ thời xưa, không giống như được vẽ từ thời của bọn ta, nó vẽ hướng đi của núi xuyên sông ngòi, ta chỉ có thể nhìn ra - đây là một trận phong thuỷ khí thế hào hùng.
Chẳng lẽ...Là bản đồ của tứ tướng cục?
Ta vội trải toàn bộ tấm tơ lụa ra, nhìn thấy trên cùng thêu năm chữ đen.
Ách Ba Lan nhíu mày:
“Đây là chữ gì?”
Hắn không biết cũng bình thường, cái này gọi là ký hiệu phong thủy, là chữ mà người cổ đại chuyên dùng trong thuật phong thủy. Trong xã hội phong kiến, có một khoảng thời gian cấm lưu truyền thuật phong thủy, cung đình sẽ bồi dưỡng thầy phong thủy lợi hại trong cung, ý đồ muốn làm cho thuật phong thủy trở thành thứ chuyên dụng cho giai cấp thống trị.
Thật sự nói trắng ra chính là sợ người hiểu phong thủy quá nhiều, có người bất mãn với triều đình, học thuật phong thủy muốn đi phá hoại long mạch.
Sách phong thủy cũng bị cấm rất nhiều, nhưng cứ tiếp tục như vậy, rất nhiều thuật phong thủy sẽ thất truyền, vì thế các nhà phong thủy thời xưa đã sáng tạo ra ký hiệu phong thủy thay cho chữ Hán, giống như mật mã.
Nhưng hiện nay rất ít dùng ký hiệu phong thuỷ, hẳn là thất truyền ở vùng biên giới, ta cũng là ngờ cấp dưới của ông cậu ba mới quen biết mấy người, nhìn năm chữ này, liền mơ hồ đoán được, ta nhận ra năm chữ này có thể là “Tứ tướng mang chân long”.
Chẳng lẽ...Đây chính là tên đầy đủ của Tứ tướng cục sao?
Lại tiếp tục nhìn xuống, quả nhiên, từ trong bản đồ này, ta thật sự liếc mắt một cái đã thấy được Cửu Long Áp Đỉnh!
Mà bên cạnh Cửu Long Áp Đỉnh có chú thích ba chữ là “Thanh Long cục”.
Tiêu Tương quả nhiên là một phần được tạo thành trong Tứ tướng cục.
Trận phong thủy hào hùng như vậy, vật trấn bên trong đương nhiên là vô cùng lợi hại, ta vội đi phân rõ chú thích “Thanh Long cục” bên cạnh, loáng thoáng có thể nhìn ra mấy chữ “Chân Long”, “Huyết tế”, “Mệnh”, “Tứ Thập Cửu”, nhưng còn lại thì nhìn không rõ lắm.
Vì thế ta lại hỏi Trình Tinh Hà:
“Ngươi biết ký hiệu phong thủy không?”
Trình Tinh Hà bĩu môi:
“Ngươi đề cao ta quá rồi đấy, ta cũng không có ông cậu ba đâu.”
Ta nhíu mày, nội dung trong này khẳng định chính là giải thích cho Tứ tướng cục - nói không chừng, còn có lai lịch của Tiêu Tương.
Ta biết người có thể hiểu được ký hiệu phong thủy cũng chỉ có ông cậu ba đang mất trí nhớ, nhưng ông cậu ba ngốc nghếch thành như vậy không nói, cửa hàng của ta khẳng định đã sớm bị Thiên sư phủ theo dõi, nếu trở về như vậy chắc chắn là tự sa đầu vào lưới.
Đang hết đường xoay xở, Ách Ba Lan bỗng nhiên nói:
“Ca, nếu không chê thì có thể lên nhà bọn ta - ông già nhà bọn ta nói không chừng cũng biết cái này.”
Trình Tinh Hà quay đầu lại nhìn Ách Ba Lan:
“Nhà các ngươi?”
Ách Ba Lan chỉ vào phía trước nói:
“Đúng, ngươi xem bảng chỉ đường đi.”
Phía trước thật sự có một bảng chỉ đường, trên đó viết ba chữ lớn “Cẩm Giang phủ”.
Chúng ta bị Thiên sư phủ rượt đuổi như chó, bất tri bất giác đã rời khỏi nhà xa như vậy.
Đúng rồi, nhà Ách Ba Lan cũng là một trong tứ đại gia tộc, ta lập tức hỏi bọn họ:
“Bốn gia tộc các ngươi canh giữ Tứ tướng cục có quen biết nhau không?”