Chương 321: Gian Xảo
Không giống lắm...Ta nghĩ một lát, bắt đầu nhìn khí về hướng xe thương vụ, vừa nhìn ta đã nhận ra bên trên xe thương vụ trừ khí tím ra còn có một loại khí xám như có như không.
Ta đã nhớ ra khí xám này! Đây không phải là khí xám trên người tên họ Hàn lần trước ta thấy sao?
Mà khí xám này...
Ta lập tức lấy cái bát giác hộp đó ra, liền nhìn thấy thứ quấn quanh hộp bát giác giống nó như đúc.
Ta liền hiểu được, Thiên Sư Phủ đang dựa vào cái hộp bát giác này để đuổi theo chúng ta!
Ách Ba Lan vỗ đùi:
"Đúng là GPS thật!"
Không phải, cái này gọi là nguyền rủa mẫu tử thanh phù.
Thanh phù là một loại sâu rất thần kỳ, truyền thuyết nói rằng cho dù thanh phù sống hay chết, mẹ con chia lìa ắt sẽ tụ về một nơi.
Chỉ cần bôi máu của thanh phù con lên trên hộp bát giác, trên tay họ cầm thanh phù mẹ, thanh phù mẹ sẽ vĩnh viễn có thể tìm được thứ có máu của thanh phù con.
Cái hộp bát giác này chẳng khác nào la bàn để họ tìm chúng ta.
Trình Tinh Hà mắng:
"Thiên Sư Phủ đúng là gian xảo, rõ ràng là một đống đồ đồng nát không cần đến, còn đặc biệt làm đủ biện pháp chống trộm."
Ta đáp:
"Ngoài hộp bát giác ra thì những thứ ngươi trộm cũng không thể giữ lại."
Trình Tinh Hà hết cách, không thể làm gì khác hơn là vừa lái xe vừa ném những thứ đó ra ngoài, điều này đối với hắn chẳng khác nào đốt tiền vậy, đau lòng đến mức hít hà.
Tiếp đó hắn như nhớ ra cái gì đó, nhìn ta qua kính chiếu hậu:
"Cái hộp bát giác đó cũng có máu thanh phù, cũng không thể ném cả nó đi chứ?"
Ta vỗ thùng đi tiểu một cái:
"Chuyện này thì phải xem chồn chân người rồi."
Trong thùng đi tiểu truyền đến một giọng nói, hiển nhiên có chút khẩn trương:
"Ngươi...Ngươi định làm gì ta?"
Giọng nói này có vẻ thê lương khẳng khái liều chết.
Ta đáp:
"Không lừa ngươi, ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ."
Chồn chân người sửng sốt:
"Giúp đỡ?"
Ta lấy hộp bát giác ra:
"Có một cơ quan, ta không mở được, nhưng chắc ngươi có thể."
Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan nghe vậy thì cũng phấn khích:
"Đúng rồi, nó có thể phá được cơ quan!"
Chồn chân người không lên tiếng.
Trình Tinh Hà không nén được tức giận:
"Làm sao, ngươi không muốn? Haiz, chúng ta mới vừa cứu ngươi..."
Ta khoát tay một cái:
"Ta không ép ngươi, ngươi đồng ý thì giúp một tay, không muốn cũng không sao cả."
Lúc trước chồn chân người luôn bị đòi hỏi, chắc hẳn cũng rất ghét cảm giác ỷ vào ân tình mà sai sử nó.
Nhưng không ngờ chồn chân người nói:
"Ngươi tha mạng cho ta, ta biết ngươi từ bi, ngươi bảo ta làm gì, ta sẽ làm cái đó."
Ta cũng không chần chừ:
"Vậy thì làm phiền ngươi."
Nói rồi mở nắp thùng đi tiểu ra.
Một làn khói đen bay lên, bà lão da đen mặc đồ tang trắng ngồi ngay ngắn ở ghế sau, Trình Tinh Hà nóng nảy:
"Thất Tinh, sao ngươi lại thả nó ra, ngươi không sợ nó..."
"Không sao."
Ta nói:
"Động vật không giống người."
Họ nói là làm.
Quả nhiên bà lão đó nhìn ta, mặc dù hình dáng đáng sợ, nhưng vẻ mặt lại vô cùng biết ơn.
Tiếp đó nàng cầm lấy hộp bát giác, loay hoay như chơi trò “thất xảo bản”.
Ách Ba Lan lập tức rụt cổ lại:
"Nếu nàng có thể mở được thì tốt...Nếu không mở được..."
Nếu không mở được, chúng ta sẽ cùng bị nổ chết trong xe.
Ta nhìn về phía bà lão:
"Ta tin nàng."
Bà lão nhìn ta, ánh mắt càng cảm kích, động tác tay cũng nhanh hơn.
Lúc này, xe của Thiên Sư Phủ đã càng ngày càng gần, lúc sắp đuổi kịp, Trình Tinh Hà quay đầu nhìn một cái, đạp ga phóng đi thật xa:
"Tháo nhanh chút đi!"
Bà lão lại vô cùng bình tĩnh giống như không nghe được gì vậy, chỉ tập trung vào cái hộp bát giác.
Lúc này trước mặt xuất hiện một ngọn núi, đường quốc lộ xuyên qua đó, trong nháy mắt đi vào sơn động, ta nghe được một tiếng "cạch" vang lên.
Hộp bát giác mở ra.
…
Hắc lão thái lập tức đưa hộp cho ta.
Ta nhận lấy xem thử, bên trong thật sự có một tấm tơ lụa ố vàng, mặt trên màu sắc rực rỡ giống như có rất nhiều chữ!
Cùng lúc đó, Trình Tinh Hà tăng tốc độ cho phá Buick, chợt vọt ra ngoài đường hầm.
Nói cũng trùng hợp, đường hầm này có đến mấy cái lối ra, đúng lúc hiện tại bỏ xa xe của Thiên Sư phủ không thấy nữa, ta lập tức cầm tấm lụa kia ở trong tay rồi kiểm tra thử, trong hộp bát giác quả thật không có thứ gì khác ẩn nấp, vung tay liền ném ở ngã ba khác.
Như vậy, Thiên Sư phủ cũng chỉ có thể đuổi tới ngã ba kia.
Ta vừa định thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe hắc lão thái nói:
“Chúng ta...đi đâu vậy?”
Chúng ta?
Hắc lão thái tràn đầy hy vọng nhìn ta, thấp giọng nói:
“Thù đã báo xong, ta không biết đi đâu, ngươi còn có chỗ nào khác cho ta dùng tạm được không?”
Khỏi phải nói, trước mắt thật đúng là không có.
Nhưng ta lại nhìn tướng mạo của hắc lão thái này, trong lòng lập tức trầm xuống, chỉ thấy cung mạng hoàn toàn đen lại, hiển nhiên là bởi vì tạo nghiệt với những anh thai kia, đây là biểu hiện phải bị báo ứng.
Nếu không làm việc công đức, không qua được mười tám ngày nữa sẽ bị sét đánh.
Trình Tinh Hà nói:
“Ôi, không phải ngươi không thích người sống sao?”
Hắc lão thái rất nghiêm túc chỉ vào ta và nói:
“Hắn không giống như một người sống bình thường.”
Giống như có rất nhiều lòng tốt vậy.
Ách Ba Lan rất đồng cảm, thậm chí còn rất tự hào:
“Coi như ngươi cũng có mắt nhìn người.”