Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 330 - Chương 330 - Sức Khỏe Quan Trọng

Chương 330 - Sức Khỏe Quan Trọng
Chương 330 - Sức Khỏe Quan Trọng

Chương 330: Sức Khỏe Quan Trọng

Lúc này ta lại phát hiện, miệng và mũi của người đàn ông này đều không có bong bóng khí, bong bóng khí lại nổi lên từ bên má hắn.

Ta đạp một chân lên một tảng đá dưới nước, cơ thể nhanh nhẹn gập qua, tay thứ kia nắm lấy khoảng không, ta xoay tròn Thất Tinh Long Tuyền chém về phía hắn lần nữa, nhưng lần này ngoại trừ làm gan bàn tay của ta phát đau, vẫn là không đả thương được nó.

Mà lần này, gan bàn tay lại tức thì phản tác dụng, bị chấn động đến nỗi chảy máu, màu đỏ tươi từ từ khuếch tán ra trong nước.

Người đàn ông kia nở nụ cười để lộ ra răng nanh, còn muốn nhân cơ hội bắt ta, nhưng lúc này, máu của ta bay lên mặt hắn.

Người đàn ông kia vốn đắc ý, nhưng trong nháy mắt này, vẻ mặt của hắn liền thay đổi.

Nó giống như thấy một cái gì đó khủng khiếp.

Kỳ quái, chẳng lẽ - hắn sợ máu của ta?

Không đợi ta kịp phản ứng, hắn chợt xoay người, vớt Ách Ba Lan lên rồi lặn xuống dưới nước.

Ta lập tức nóng nảy - Ách Ba Lan ở dưới nước thời gian dài như vậy, không chừng sẽ chết đuối mất, nhưng ta vừa mới định đuổi theo, trước mắt mình cũng mơ màng – động tác vừa rồi thật sự quá kịch liệt, chính ta cũng không đủ khí để dùng, mà nơi này còn cách mặt nước một khoảng, nếu không đi lên bản thân cũng phải chết đuối mất.

Đúng lúc này, một người túm lấy lưng ta, liều mạng nâng ta lên trên.

Ta đã không còn sức lực giãy dụa, chỉ có thể thấy mặt nước sáng ngời cách ta càng ngày càng gần, trước mắt cũng càng ngày càng mơ hồ.

Chờ lấy lại tinh thần, ta phát hiện mình nằm sấp bên bờ sông ói nước, mũi và cổ họng vừa chua vừa cay, giống như vừa chết một lần vậy.

Đáng sợ hơn chính là sau lưng đang bị người khác liều mạng đập - ta nghi ngờ xương sống của mình có phải bị đấm gãy thành mấy khúc rồi không.

“Được rồi.”

Ta ho khan và nói:

“Không chết đuối cũng sẽ bị ngươi đánh chết.”

Là Trình Tinh Hà, ta thậm chí còn nghi ngờ ngày thường hắn thấy ta không vừa mắt nên mượn cơ hội báo thù.

Quả nhiên, Trình Tinh Hà buông lỏng tay, bất mãn nói:

“Ngươi vẫn còn mạnh mồm thế à, nếu không phải ta đập người để đẩy nước ra, ngươi sớm đã chết đuối rồi. Còn không nói với ca ca đây một tiếng cảm ơn.”

Cảm ơn cái đầu ngươi đấy.

Ta thở hổn hển xong, mới thấy Lan Kiến Quốc ngồi xổm bên bờ sông.

Quần áo cả người Lan Kiến Quốc đều ướt đẫm, tóc còn đang nhỏ giọt từng giọt nước.

Ta mới bảo sao, Trình Tinh Hà chỉ như chó leo, căn bản không xuống được nước, thì ra vừa rồi là Lan Kiến Quốc cứu ta.

Ta vừa định nói cảm ơn, lại phát hiện sắc mặt Lan Kiến Quốc xanh mét, trên một tay toát ra âm thanh khí nhàn nhạt.

Móa nó, không phải là muốn dẫn quỷ nước nhập vào người, đi vào sào huyệt của thứ dưới nước kia chứ?

Ta vội nói:

“Thứ kia rất nhạy bén, ngươi mang theo sát khí đi xuống, khẳng định không bắt được.”

Trình Tinh Hà liên tục gật đầu:

“Đúng vậy, trong khoảng thời gian ngươi hôn mê bất tỉnh, tỷ tỷ của ta đã đi xuống ba lần rồi.”

Không phải chứ, ai là “tỷ tỷ của ta” với ngươi thế? Ngươi muốn làm quen cũng phải có giới hạn chứ?

Mà lúc này, phía sau bụi cây truyền đến âm thanh nghị luận nhao nhao:

“Thấy không, đây chính là người chuyển giớ của nhà họ Lan, hôm qua có một tiểu nhân yêu bị mất, hôm nay lại mất một người, hì hì.”

“Ta đã nói bọn họ đức không xứng vị trí, còn dám ưỡn mặt khoác lác gì chứ, lần này đúng là tự vả mặt mình rồi?”

“Ha ha ha, đó không phải chuyện tốt sao, chúng ta cứ chờ đến nhà bọn họ tháo biển hiệu xuống thôi, đến lúc đó chắc chắn là một lễ hội thật náo nhiệt.”

Chắc chắn là nhà họ Lưu - đối tác cạnh tranh của nhà họ Lan, đến nơi này xem náo nhiệt.

Trình Tinh Hà nhịn không được quay đầu lại, cầm đá cuội chọi về phía sau bụi rậm.

Chỉ nghe “ui da” một tiếng, hiển nhiên là có người bị ném trúng, tức giận nói:

“Ôi, chính các ngươi không có năng lực, còn không biết xấu hổ thẹn quá hóa giận phải không?”

Trình Tinh Hà lớn tiếng nói:

“A, thì ra có người sao, ta còn tưởng là mấy con lạt lạt cô gì đấy chứ.”

Lạt lạt cô là một loài côn trùng gây hại, kêu la rất vang, nhưng chỉ ăn rễ cây trồng nông nghiệp, người trong nghề mà mở miệng là một câu chửi thề, nói đối phương không có năng lực, chỉ biết lớn tiếng kêu.

Mấy người kia lập tức bị chọc giận, nhưng lúc này, Lan Kiến Quốc cũng quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.

Bọn họ vừa chạm vào ánh mắt kia, trong nháy mắt rụt cổ chạy ra ngoài:

“Dù sao chuyện hôm nay nhà họ Lan bọn họ xem như đã thua, ngày mai lại đến xem náo nhiệt cũng không muộn.”

Trình Tinh Hà liền an ủi Lan Kiến Quốc:

“Tỷ…tỷ đừng tức giận, sức khoẻ quan trọng...”

Đây là lần đầu tiên ta nghe hắn nói chuyện dịu dàng như vậy, không thể không bị kích thích nổi da gà khắp người.

Bình Luận (0)
Comment