Chương 335: Hạt Châu
Nhìn hình dạng và cấu tạo, bên trong có một thi thể đang nằm, ta cũng coi như đã sành đời, nhưng vừa nhìn thi thể này, cả người lập tức nổi da gà.
Thi thể kia vốn đã được bảo quản coi như không tệ, nhưng hiện giờ, mặt lại bị vạch nát, tay chân cũng đều có dấu vết bị gặm cắn, giống như là bị ai điên cuồng trả thù.
Bao nhiêu thù bao nhiêu hận đây.
Lan Kiến Quốc đụng vào ta, lập tức chỉ về phía trước.
Ta nhìn theo hướng nàng chỉ thì lập tức sửng sốt.
Vừa rồi không phát hiện ra, nơi này lại bày vô số đèn, sáng rực như sao.
Ngôi mộ này cũng không thể nào gần đây có người tới, nhàn nhã dật trí thắp đèn, chỉ có thể chứng tỏ - lúc hạ táng, những ngọn đèn này đã sáng rồi.
Chỉ có một loại đèn trường minh thực sự trên thế giới - đèn giao nhân được làm bằng dầu của giao nhân!
Ngẩng đầu nhìn, phía trên lại còn có rất nhiều tinh đấu lơ lửng, người cổ đại cũng có kỹ thuật 3D tiên tiến như vậy sao?
Nhưng nhìn kỹ lại mới nhìn ra đó là rèm cửa đẹp đẽ, tinh đấu phía trên là được kim vàng chỉ bạc thêu ra, bởi vì rèm cửa trong suốt nên vừa nhìn sẽ thấy giống như lơ lửng.
Kết cấu của những tấm rèm cũng giống như giấy bóng kính, ta liền hiểu ra - đó đều là giao tiêu.
Nói như vậy, ma quỷ vương hầu này còn là một người yêu thích sản phẩm từ giao nhân?
Nhiều đèn và giao tiêu như vậy - da đầu của ta nổ tung, cậy bao nhiêu giao nhân đã bị giết rồi chứ?
Mà lúc này, Tiểu Hắc cũng nhìn về phía quan tài, hưng phấn nói:
“Lão gia, có hạt châu.”
Hạt châu?
Lúc này ta mới phát hiện, phía dưới thi thể kia có một cái đệm gấm thêu làm bằng giao tiêu, phía dưới tràn đầy hạt châu.
Ta chưa từng thấy qua loại hạt châu này, đưa tay sờ một cái, cảm giác rất lạnh lẽo, lúc này mới chợt nhận ra - những hạt châu này có thể hạ nhiệt độ chống thối rữa, mùi hương dược liệu ngào ngạt, thì ra đây chính là nguyên liệu của Trấn Hồn Hương.
Nhưng thứ kia nhìn đen thui như thế, cũng không giống trân châu, ngược lại giống như...Trái tim ta nổ tung, con ngươi!
Tiểu Hắc nói cho ta biết:
“Ông ngoại, đây mới là hạt giao châu thật sự, trước kia đã từng thấy qua ở trong nghĩa địa, ngậm trong miệng một viên là có thể định thi, để thi thể vạn năm không thối rữa, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều như vậy!”
Thì ra giao châu trong truyền thuyết, không phải nước mắt của giao nhân mà là con ngươi.
Một giao nhân chỉ có hai con mắt, nhiều giao châu như vậy, sát nghiệt của vương hầu này thật đúng là không nhỏ.
Trớ trêu thay, hắn làm nhiều hạt châu như vậy vốn là vì để cho thi thể còn nguyên vẹn, nhưng vẫn bị biến thành hình dạng này.
Lúc này Lan Kiến Quốc đã bắt đầu đi xung quanh tìm người, ta lấy lại tinh thần, khống chế nước trong lỗ tai ra ngoài, cũng tìm theo.
Nơi này nói là mộ huyệt nhưng thật ra giống như một địa cung hơn, khí thế vô cùng hào hùng.
Lúc này ta còn phát hiện ra, đèn ở đây trang trí nhìn rất quen mắt - rất giống hình thức ngôi mộ lớn của thành Bắc vương kia.
Trong lòng ta vừa nhắc tới, chẳng lẽ, cái mộ huyệt này cũng là cảnh triều gì đó?
Nếu là Cảnh triều, nói không chừng cũng có manh mối về Tứ tướng cục, lát nữa tìm được người anh em Ách Ba Lan thì phải xem thật kỹ mới được.
Vì thế ta bắt đầu vọng khí, quả nhiên, nơi này là một mảnh kim quang, nhưng kim quang này nhàn nhạt, không khác gì thành bắc vương sau khi thành “Vương”, có thể thấy được đây chỉ là vương hầu, cũng không phải hoàng đế.
Ở trong một mảnh kim quang, thật sự phân biệt ra một tia màu xanh lam, ánh sáng công đức Huyền giai của Ách Ba Lan!
Ta lập tức vui mừng, vừa định nói với Lan Kiến Quốc, nhưng vừa nhìn mặt Lan Kiến Quốc, tâm trạng lập tức trùng xuống – cung anh em của Lan Kiến Quốc nhanh chóng từ xanh trắng chuyển thành đen, chứng tỏ Ách Ba Lan và Lan Hồng Mai hiện giờ đang ở thời khắc sống chết.
Mẹ nó, chẳng lẽ là giao nhân này bị bọn ta làm bị thương nên muốn giết chết hai con tin?
Ta cũng không kịp giải thích với Lan Kiến Quốc, giữ chặt tay nàng, chạy theo phương hướng kia.
Tay Lan Kiến Quốc hơi cứng đờ, nhưng rất nhanh cũng thuận theo, đuổi theo ta.
Sau này ta mới biết được, tuy rằng Lan Kiến Quốc mạnh mẽ lạnh lùng, nhưng vẫn là lần đầu tiên nắm tay đàn ông.
Cấu tạo mộ ở đây là chúng tinh vòm trăng, xung quanh địa cung đều là ngôi mộ nhỏ, may mà Tiểu Hắc chạy ở phía trước, linh hoạt cởi bỏ rất nhiều cơ quan cho bọn ta.
Đến trước phòng mộ kia, Tiểu Hắc linh hoạt động động tảng đá nhỏ hai bên cửa, phòng mộ kia thoáng cái mở ra, ta liền nhìn thấy hai “người phụ nữ” bị treo ngược bên tường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt đều trắng bệch đến dọa người.
“Nguyệt Nguyệt, Hồng Mai!”
Lan Kiến Quốc một bước liền đi lên.
Nhưng một giọng nói hung tợn vang lên:
“Ngươi dám lại đây, ta sẽ giết chết bọn họ ngay lập tức!”
Giao nhân kia nắm chặt một con trăng như một con dao cong, kề sát trên cổ của Ách Ba Lan.