Chương 336: Vậy Ta Là Ai?
Móc câu còn treo ở hai má hắn, máu xanh không ngừng chảy xuống, tô điểm cho khuôn mặt hắn càng dữ tợn.
Ta đã nhìn ra, trên người Ách Ba Lan và Lan Hồng Mai, đều có vết máu - mà bên mép giao nhân cũng dính một chút màu đỏ.
Hắn chừa lại cho người anh em Ách Ba Lan một con đường sống là vì uống máu người ư?
Đúng rồi, giao nhân quả thật thích máu thịt người, đây là chuẩn bị chút lương thực dự trữ, tiếp tục lâu dài.
Lan Kiến Quốc cắn chặt răng, tử khí trên tay càng tăng lên, muốn nhào về phía vật kia, nhưng tay giao nhân rất nhanh, trên cổ mảnh khảnh thon dài của Ách Ba Lan lập tức xuất hiện một vết máu.
Sắc mặt Lan Kiến Quốc trắng bệch, giao nhân vô cùng hài lòng:
“Con người không phải thích trao đổi sao? Ta đổi với ngươi – đổi thằng nhóc bên cạnh ngươi cho ta, ta sẽ trả hai người này lại cho ngươi.”
Cái tên giao nhân này đầu óc hạn hẹp, vẫn còn chấp niệm với ta ư.
Mà giao nhân kia còn tiếp tục nói:
“Ta có thù với hắn- chính hắn đã làm hại tộc nhân của ta...”
Nói xong, giọng nói của hắn còn ngoan độc hơn:
“Còn có con của ta.”
Ta ư? Hại ngươi không phải là thi thể vương hầu kia sao? Mẹ nó liên quan gì đến ta? Khi các ngươi bị sát hại, kiếp trước ta còn sống đâu.
Hay là nói...Một ý nghĩ làm cho ta nổi da gà khắp người.
…
Trong quan tài đó không phải là thi thể đời trước của ta chứ?
Lan Kiến Quốc nghe thấy vậy thì lập tức quay đầu nhìn ta.
Bây giờ trong tay hắn đang có hai mạng người, đương nhiên là cứu người quan trọng, ta liền vội nói:
"Được, ta đổi với ngươi."
Lan Kiến Quốc chau mày nói:
"Ngươi..."
Ta khoát tay, đi về phía trước một bước, giao nhân đó đầu tiên là nhìn chằm chằm ta, sau đó đưa tay túm lấy ta chạy qua cửa đá.
Tốc độ kia quá nhanh, một cơn gió lướt qua bên tai ta.
Ta biết thứ này bơi nhanh, nhưng không ngờ cũng chạy nhanh như thế.
Sau lưng có tiếng gì đó, hình như là Lan Kiến Quốc muốn đuổi theo, nhưng giao nhân rất quen thuộc cơ quan bên trong mộ, không biết động vào cái gì mà cánh cửa đã lập tức đóng lại, chặn Lan Kiến Quốc ở phía sau.
Tiếp đó hắn chỉ một chỗ, cắn răng nghiến lợi nói:
"Quỳ xuống."
Đó là ngôi mộ chính.
Ngôi mộ này vô cùng nguy nga lộng lẫy, thật ra thì tất cả đều là thi thể giao nhân.
Đúng là giao nhân rất thảm, nhưng cũng không phải là ta giết, ngươi nói gì ta làm gì, CMN ngươi là cha ta à?
Hừ, cha ta mà bắt ta quỳ, ta càng không thèm quỳ.
Giao nhân thấy ta không quỳ thì đưa tay muốn đè ta xuống, trong lòng ta vốn đang tức giận, liền hất tay hắn ra. Tay giao nhân không giống tay người, mềm oặt không có xương, trong nháy mắt đã bị ta hất bay, giao nhân kia lập tức hét thảm một tiếng, quay lại muốn cắn ta.
Lúc trước ở trong nước, trên người nó trơn trượt, căn bản không cần dùng tí sức nào, nhưng trong ngôi mộ này có không khí, vừa rồi ta đã phát hiện ra trên người nó khô khốc, không còn trơn trượt như trước nữa, thậm chí còn có chút thô ráp.
Xem ra giao tiêu căn bản không thể rời khỏi nước.
Cho nên ta liền đạp một cú vào cái “bao” của nó, quả nhiên nó hét lên rồi ngã gục, cứ như đang quỳ xuống với ta.
Nó còn muốn giãy giụa, nhưng ta đã nhanh tay kéo móc câu ở quai hàm nó ra sau, da mặt hắn căng ra, hiển nhiên vô cùng đau đớn, ánh mắt nhìn chằm chằm ta càng thêm căm hận, giống như là hận không thể ăn tươi nuốt sống ta vậy:
"Quả nhiên, con người không bao giờ giữ lời gì cả..."
Ta không nhớ mình đã nghe bao nhiêu linh vật nói những lời này rồi, hai tai cũng sắp mọc kén rồi.
Ta liền nói:
"Ngươi vừa nói ta có thù oán với ngươi, là thù gì?"
Nói thật, trái tim ta cũng đang đập rất mạnh, giao nhân kia có thể biết được kiếp trước của mình?
Mặc dù ta làm trong nghề này nhưng vẫn chưa bao giờ được thấy luân hồi vãng sinh, cho đến khi nghe chuyện của lão Bạch quỷ y, ta mới biết con người thật sự có kiếp trước.
Hơn nữa, thi thể kiếp trước còn đang ở trước mắt...
Giao nhân nhìn chằm chằm ta:
"Ngươi còn giả bộ..."
Ta dùng sức kéo mạnh lưỡi câu hơn, nó không nhịn được kêu thảm một tiếng:
"Là ngươi...Là ngươi đưa chúng ta từ Đông Hải tới nơi này chôn! Ta nhận ra máu của ngươi!"
Tim ta như thắt lại, đúng rồi, nó đã tiếp xúc với máu của ta.
"Vì một ngôi mộ mà tộc nhân của chúng ta đã mất mạng, bây giờ toàn bộ tộc giao nhân chỉ còn lại một mình ta..."
Giọng nói này vô cùng thê lương, ta còn thấy nó chảy nước mắt.
Từng giọt nước mắt rơi xuống đất, biến thành thể rắn, thật sự là trân châu?
Ta lập tức hỏi:
"Vậy ta là ai ?"
Nó muốn cười nhạt, nhưng cả khuôn mặt đã bị kéo căng, nụ cười đó không còn đáng sợ nữa, chỉ là rất dữ tợn:
"Ngươi hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi, ngươi là thủy thần Đông Hải, Bạch Tiêu Tương. Trước kia là ta sợ ngươi, nhưng bây giờ và sau này, ta sẽ không sợ nữa."
Lời này giống như một chậu nước lạnh dội xuống đầu ta, nó coi ta thành Tiêu Tương ư?