Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 337 - Chương 337 - Không Thể Nào

Chương 337 - Không Thể Nào
Chương 337 - Không Thể Nào

Chương 337: Không Thể Nào

Ta lập tức nói:

"Ngươi nói tiếp đi, ta...tại sao ta phải bắt các ngươi..."

"Là vì ngươi tàn sát thành tính, hung tàn gian trá, ăn gian nói dối!"

Vì nó đã rời khỏi nước quá lâu, quai hàm còn bị kéo căng, hiển nhiên hít thở rất khó khăn:

"Trời cao giáng tội, muốn cách chức thủy thần của ngươi, ngươi muốn hối lộ vương hầu, thỉnh cầu sắc phong, củng cố vững chắc vị trí của mình, cho nên ngươi mới ra tay với con dân của mình...Đó là một năm thiên tai, Đông Hải không có cá, chúng ta đều bị đói, ngươi nói với chúng ta, nếu chúng ta lên đất liền dệt giao tiêu sẽ cho chúng ta ngũ cốc hoa màu để trao đổi, chúng ta làm theo, nhưng ngươi lại đưa chúng ta đến chỗ này...lột da chúng ta làm giao tiêu, xẻo thịt chúng ta làm đèn dầu, đào mắt chúng ta đem đi chôn!"

Ta giống như chìm vào trong nước lạnh, mỗi tấc da thịt trên người đều lạnh, lời của Hôi Bách Thương và A Mãn hiện ra trong đầu.

Nàng.

Ăn gian nói dối, hung tàn gian trá...

Không thể nào.

Nó nhìn chằm chằm ta, bỗng nhiên cười nhạt:

"Ngươi vốn dĩ gửi hồn thành người...Ta biết ngay mà, loại thần như là ngươi làm sao có tư cách hưởng thụ con dân sông ngòi ủng hộ, trăm họ cung phụng hương khói chứ, ngươi không xứng!"

Rốt cuộc tại sao Tiêu Tương lại bị thay thế khỏi vị trí chí cao vô thượng đó, còn bị nhốt ở Cửu Long Áp Đỉnh?

Có nguyên nhân, chắc chắn trong chuyện này còn có nguyên nhân.

Giao nhân bỗng nhiên cất cao tiếng khóc, chỉ nghe thấy những tiếng vang lộp bộp, vô số hạt châu màu trắng rơi xuống đất:

"Sau này trên đời sẽ không còn giao nhân nữa..."

Ta đã sớm biết giao nhân bị diệt vong, chẳng qua không nghĩ tới lại bị diệt vong như vậy, hơn nữa còn có liên quan đến Tiêu Tương.

Lúc này ta phát hiện hoa văn dưới đáy quan tài có chút quen mắt, ngay sau đó liền nhận ra hoa văn này chính là hoa văn khắc trên “đai lưng” của giao nhân kia.

Nhìn lại, cái "đai lưng" đó đã khô lại, còn có lớp vảy loáng thoáng.

Đây là...đuôi của giao nhân?

Ta dựng hết tóc gáy:

"Chẳng lẽ lúc trước ngươi vẫn luôn bị đè dưới đáy quan tài?"

Hắn ngước mắt nhìn ta:

"Biết rõ còn hỏi! Người còn mơ tưởng được trường sinh bất lão như chúng ta sao, nằm mơ!"

Đúng rồi, chủng tộc giao nhân này ngàn năm vạn năm đều có dáng vẻ trẻ trung, cho nên dân gian mới có truyền thuyết dầu giao nhân có thể sáng hàng vạn năm, mà thịt giao nhân có thể trường sinh bất lão.

Ta cẩn thận nhìn những hoa văn đó, sau lưng chợt lạnh, đây chính là thuật thất tinh đổi mạng.

Năm đó Gia Cát Lượng đã dùng thuật này ở Ngũ Trượng Nguyên. Đáng tiếc lại bị Ngụy Duyên phá, chủ nhân ngôi mộ muốn dùng phương pháp này để đổi mạng của mình với mạng giao nhân, kết quả vì nguyên nhân nào đó mà thất bại, cho nên giao nhân này mới bị đè ở dưới quan tài mấy trăm năm.

Sự cô độc này...có lẽ không ai có thể chịu được.

Là tín niệm gì giúp hắn chống đỡ ở dưới đáy quan tài tối tăm không ánh mặt trời lâu như vậy?

Dưới tình huống này, trường sinh mới là hành hạ.

"Ta giữ lại một hơi thở cuối cùng chính là muốn trả thù cho tộc nhân!"

Giao nhân nhìn chằm chằm ta, ánh mắt đen ngòm:

"Cho dù có khó khăn thế nào, ta cũng sẽ cắn răng sống sót, chính là muốn trả thù! Ta sống một ngày thì sẽ làm nhục đàn bà, giết đàn ông! Ta muốn ăn thịt các ngươi, uống máu các ngươi, giống như các ngươi làm với chúng ta vậy!"

Ánh mắt kia khiến người ta nhìn mà rợn cả tóc gáy.

Tuy ta là kẻ thù của hắn, nhưng lại có lòng đồng tình với hắn.

"Ông trời có mắt, ta đã được thả ra."

Bao nhiêu năm qua nó không có ai để bày tỏ, bây giờ cứ như muốn nói ra tất cả oan khuất vậy:

"Còn để ta gặp được ngươi, cho dù như thế nào, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi."

Nó vừa dứt lời, ta liền cảm giác dưới bàn chân đột nhiên rung động.

Cơ quan...Ta lập tức kịp phản ứng, dưới đáy quan tài này có cơ quan, nó muốn dẫn nước vào để phá hủy ngôi mộ.

Lần này thì xong rồi, anh em Lan Kiến Quốc và Ách Ba Lan còn ở bên trong kia!

Ta đang định quay trở lại đi tìm họ, một dòng nước đã tràn vào từ cửa ngôi mộ, giao nhân thấm nước, trong nháy mắt liền linh hoạt hẳn lên cứ như được sạc đầy điện, nhe răng nanh ra lao về phía ta.

Mà giao tiêu trên người nó cũng lập tức mượt mà hẳn.

Ở trong nước ta không phải là đối thủ của hắn, vì vậy ta liền dẫm chân lên trên quan tài để chạy về phía trước.

Dư quang nhìn thấy những thi thể thảm không nỡ nhìn, cuối cùng ta đã biết tại sao nó lại làm như vậy rồi, chuyện đầu tiên mà giao nhân làm sau khi đi ra từ dưới quan tài chính là báo thù cho những thi thể này ư?

Lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, cánh cửa đang đóng nhốt anh em Ách Ba Lan chợt mở, là Tiểu Hắc giúp một tay. Tiểu Hắc chạy về phía ta:

"Lão gia, không ở đây được nữa rồi! Mau đi cùng ta!"

Ta cũng biết vậy, cho nên lập tức hô:

"Ngươi đừng tới đây, dẫn họ chạy đi!"

Giao nhân hận không thể băm ta thành thịt gói sủi cảo, làm sao có thể bỏ qua ta, họ mà ở cùng với ta, kiểu gì cũng sẽ mất mạng.

Bình Luận (0)
Comment