Chương 338: Sống Hay Chết Cũng Chỉ Đi Theo Ngươi
Tiểu Hắc lập tức sửng sốt, lớn tiếng nói:
"Không được!"
Lúc này ta bỗng nhiên cảm thấy trên cổ đau nhức, hiển nhiên là bị giao nhân cắn, Lan Kiến Quốc muốn giúp, nhưng vì còn đang cõng em nên căn bản không thể tránh thoát được. Ta dùng sức ném cái cúc áo màu đen lên trên người nàng:
"Nếu ta không thể sống sót đi ra, ngươi đối xử tốt với Tiểu Hắc một chút."
…
Tiểu Hắc đứng lên, giọng nói nghẹn ngào:
"Lão gia...Sống hay chết, sau này ta chỉ đi theo ngươi!"
"Đừng chết."
Ta đưa tay ra túm cổ giao nhân:
"Nếu có thể sống thì đừng ai chết cả, ngươi yên tâm, bản lĩnh của ta lớn lắm."
Lan Kiến Quốc nhìn ta, vẻ mặt rất phức tạp, nàng là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, cũng biết bây giờ nàng mà rảnh tay cứu ta sẽ chỉ khiến cả ba người đều mất mạng thôi.
Vì vậy nàng cắn răng, đôi mắt đỏ ửng:
"Ơn tình của ngươi dành cho nhà họ Lan, sau khi ra ngoài nhất định sẽ báo đáp!"
Nói xong thì bóp cái cúc áo màu đen:
"Tiểu Hắc, dẫn đường!"
Ký thân phù của Tiểu Hắc ở trong tay người ta, không muốn đi cũng phải đi, nàng muốn quay đầu nhìn ta cũng không được, ta nghe thấy tiếng nàng gào khóc, giống y như lúc ở trên núi.
Sau này phải dạy dỗ nàng, người còn chưa chết, khóc tang vậy là quá sớm rồi.
Bây giờ, ở đây chỉ còn lại ta và giao kia.
Nước đã dâng lên qua đầu gối.
Ta đấm một cú vào mặt nó, trên mặt nó vốn đã chồng chất vết thương, lần này lại bị ta đánh xa theo điều kiện phản xạ. Ta nhân cơ hội xoay người lại, huých gối vào cằm nó, chạy theo hướng mấy người Tiểu Hắc.
Nhưng giao nhân sao có thể bỏ qua cho ta dễ dàng như vậy, nó nhào về phía ta, lần này đã trực tiếp ấn ta vào trong quan tài.
Ta nghe thấy tiếng thi thể vương hầu vỡ vụn ở dưới người, có thể là bị ta đè gãy xương rồi.
Khi còn bé ta đã nghe nói đến chuyện ưng tựa lưng", người ở trên giường, thi thể ở dưới giường, không nghĩ tới hôm nay ta cũng gặp được.
Thấy thứ kia lại muốn há miệng cắn, ta nghiêng đầu một cái, tiện tay vớ được mấy thứ muốn cầm lên đập vào đầu nó. Nhưng không ngờ thứ đó lại không cầm lên được, mà còn bị ta xoay một vòng.
Hình như lần này đã chạm vào cái gì đó, ta lập tức phản ứng, cái quan tài này đang chuyển động.
Lại là cơ quan? CMN ta thật sự không muốn đến chỗ này lần thứ hai đâu.
Giao nhân cũng phát hiện ra, không khống chế được vẻ mặt hoảng sợ.
Nhưng rất nhanh vẻ mặt hắn lại chuyển sang dữ tợn, đưa tay bóp cổ ta:
"Chúng ta cùng chết một chỗ đi!"
Cổ ta bị hắn bóp chặt khiến ta cảm thấy rất buồn nôn, hoa mắt chóng mặt, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, ta đã huých đầu gối vào bụng hắn rồi.
Ta không phải Romeo, ngươi cũng không phải Juliet, chúng ta không cần chết vì tình cùng nhau.
Hắn đau đến mức cả người giật bắn lên, ta nhân cơ hội này chui ra khỏi tay hắn, lúc ngẩng đầu lên, chỉ thấy cái nắp quan tài này đang từ từ khép lại như thang máy.
Đậu má, đây là công nghệ đen gì, muốn nhốt người ta ở bên dưới như đoạn long thạch vậy?
Ta lập tức đứng dậy, muốn chui ra khỏi miệng quan tài, nhưng giao nhân đã nhìn thấu ý đồ của ta, lập tức túm lấy cổ chân ta:
"Không được đi, ngươi dựa vào cái gì mà muốn đi?"
Ta liều mạng dùng hết sức đạp hắn ra, lúc nắp quan tài sắp khép lại, ta đã nhảy ra bên ngoài quan tài.
Đèn giao nhân ở bên ngoài chiếu vào trong khe hở cuối cùng, ta nhìn thấy trong mắt giao nhân rơi ra vô số hạt châu, có vẻ tuyệt vọng không nói ra được.
Vẻ mặt kia...Ta không có cách nào, đành dùng hết sức lực chặn cái nắp quan tài đang khép lại:
"Phải ra ngay bây giờ!"
Ta vừa làm vừa mắng mình, CMN, bảo hắn đi ra làm gì? Giết chết ta ư?
Đồng tình với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, đứa trẻ ba tuổi cũng hiểu.
Nhưng ta thật sự không thể thấy chết mà không cứu, đây không phải là giao nhân cuối cùng sao? Nó chết rồi thì sẽ tuyệt chủng thật.
Hơn nữa so với việc bị nhốt ở đây, chết có khi còn là chuyện tốt, thứ trường sinh bất lão như nó không biết sẽ bị giam cầm bao nhiêu năm, còn khó chịu hơn cả chết.
Nó mới ra ngoài không lâu, chắc cũng không muốn trở về lần nữa.
Nếu Trình Tinh Hà vẫn còn ở đây, nhất định sẽ bắt hắn lại bán cho viện bảo tàng.
Nhưng giao nhân đó lại cười, lạnh lùng nói:
"Cho dù ta có bị nhốt mười ngàn năm cũng không cần ngươi cứu."
Nói xong thì bình thản nằm xuống sóng vai với thi thể kia.
Lúc này ta đã không chịu nổi nữa, một tiếng “rầm” vang lên, cái nắp bằng kim tơ nam mộc nặng nề khép lại.
Nước càng ngày càng nhiều, đã dâng đến ngực, che khuất hết toàn bộ quan tài.
Ta không có cách nào, loại gỗ này gặp nước sẽ nở ra, càng khó mở. Thấy mình cũng sắp bị kéo vào, ta đạp chân lên quan tài, hít một hơi bơi ra bên ngoài.
Mà ngay lúc này, ta bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái đứng trong nước.