Chương 339: Đi Theo Ta
Một cô gái mặc đồ màu xanh da trời.
Mái tóc dài của nàng tản ra trong nước, bộ đồ màu xanh cũng dập dềnh, khuôn mặt còn đẹp hơn cả hoa sen nở rộ trong nước, xinh đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Ta sửng sốt, làm sao nơi này còn có một người nữa?
Hơn nữa...tim ta như thắt lại, là người ba lần bốn lượt xuất hiện ở trước mắt ta sao?
Ta muốn nhìn khí, nhưng hôm nay đã nhìn khí quá nhiều rồi, căn bản không thể xem được nàng là người hay là những thứ khác...
Nhưng thấy nước sắp dâng đến đầu nàng, ta lập tức túm lấy tay nàng:
"Đi theo ta."
Nàng hơi mở to mắt phượng, giống như là không tin vào lời của ta.
Lúc này nước đã đến đỉnh đầu, nàng hơi há miệng nói cái gì ta không nghe được, nhìn khẩu hình thì có vẻ đang nói:
"Cuối cùng ngươi đã tới."
Ta có biết ngươi không? Kỳ quái, rốt cuộc khuôn mặt quần chúng của ta đạt đến mức độ nào rồi?
Ta cũng không quá để ý, đi ra ngoài mua thức ăn cũng có người hỏi ta có phải là người bán giày ở đường phía tây không, còn nói từng mua giày của ta, chất lượng không tốt lắm.
Tay nàng lạnh như băng.
May mà vừa nãy ta cũng biết sơ qua về đường mà Tiểu Hắc đi, ta kéo nàng bơi ra bên ngoài. Nói cũng kỳ quái, có thể là được dòng nước nâng lên, lúc ta kéo nàng lại không thấy nặng bằng người khác.
Tiểu Hắc vô cùng đáng tin, còn để kí hiệu lối ra cho ta, không khó để đi ra ngoài lắm. Nhưng đúng lúc này, mộ huyệt đã bắt đầu sụp đổ, ta vừa bơi còn vừa phải đề phòng có cái gì đó rơi xuống đầu.
Cuối cùng đã đến vị trí cửa mộ, nhưng ai ngờ nó đã bị một đống đá rơi xuống chặn lại.
CMN, lần này chết chắc rồi.
Ta đưa tay đẩy tảng đá, cũng may là ở dưới nước, còn có thể mượn một ít lực đẩy, chứ nếu là ở bên ngoài thì có lẽ ta sẽ không thể đi ra được.
Nhưng việc này rất tốn sức, ta đã bắt đầu cảm thấy hoa mắt.
Không còn khí nữa...
Nhịp tim cũng càng lúc càng nhanh, trước mắt càng ngày càng trắng, đúng lúc này một cái miệng bỗng nhiên áp lên miệng ta, ta chỉ ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào.
Ta lập tức trợn to mắt, trước mặt chính là cô gái mặc đồ lam kia.
Nàng mở to đôi mắt tuyệt đẹp sâu không thấy đáy, khẩu hình đôi môi là "đừng chết."
Ta cảm giác được dưới đầu lưỡi có thứ gì đó giống như đường, cực kỳ ngọt, là nàng mớm cho cho ta?
Còn chưa nghĩ ra, ta bỗng nhiên nhìn thấy những tảng đá kia bị lật lại, một người vọt vào, không nói hai lời đã túm lấy cổ tay ta.
Trên đầu người này đội mũ dưỡng khí, không thấy rõ là ai, nhưng nhìn thấy cái quần lót “cung hỉ phát tài” đỏ thẫm trên người hắn, ta liền nhận ra, đây không phải là Trình Tinh Hà sao?
Hình như trong tay hắn còn có công cụ gì đó, nhưng bây giờ đã ném đi, liều mạng bơi lên bờ như con gà.
Theo lý thuyết, bây giờ ta đã sớm hết oxi rồi mới đúng, nhưng vì sao trước mắt lại sáng tỏ, cảm giác này cứ như không cần hô hấp cũng được vậy?
Ta quay đầu nhìn cô gái mặc đồ lam đó, nhưng vừa quay đầu lại, nàng đã biến mất từ lúc nào không biết.
Ta sửng sốt, muốn trở về xem một chút, nhưng Trình Tinh Hà lại quay đầu cho ta một quyền, ta vô tình há miệng, thứ đồ màu đỏ trong miệng lập tức trôi đi, khiến ta lại bắt đầu nghẹt thở.
Trình Tinh Hà thấy ta giãy giụa thì càng dùng sức đạp, mắt thấy mặt hồ sáng ngời càng ngày càng gần, Trình Tinh Hà ném ta lên bờ như đồ tể ném thịt heo, mình thì tháo cái mũ dưỡng khí xuống:
"Nhìn xem tên này đã chết chưa?"
Ta mở mắt ra, ánh mặt trời chiếu xuống vô cùng nhức mắt, ta muốn giơ tay lên che mắt, bỗng nhiên có một người ôm lấy ta.
Giọng nói của nàng có chút nghẹn ngào:
"Cảm ơn trời đất..."
Ta ngửi thấy mùi nước hoa Eau de Cologne của đàn ông, Lan Kiến Quốc?
"Ê, tỷ."
Trình Tinh Hà vội nói:
"Đừng làm hắn ngộp chết!"
Lúc này Lan Kiến Quốc mới phản ứng được, lập tức buông lỏng ta ra, ta thấy nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt hồng hồng, trong mắt còn ngấn lệ.
Ách Ba Lan cũng ho khan nói:
"Tỷ, sao hôm nay ngươi lại giàu tình cảm vậy?"
Lan Kiến Quốc mặt lạnh trừng Ách Ba Lan, hiển nhiên Ách Ba Lan rất sợ nàng, lập tức im lặng.
Lúc này Trình Tinh Hà cũng đã đi lên, thở hổn hển nửa ngày mới dùng chân đá ta:
"Thất Tinh, rốt cuộc bao giờ ngươi mới định hát bài con tim biết ơn đây?"
Ta hát cái đầu ngươi.
Đến khi lấy lại tinh thần, ta bỗng nhớ đến cô gái mặc đồ xanh kia, may mà nàng hô hấp nhân tạo cho ta, nếu không có lẽ ta sẽ không kiên trì được đến lúc Trình Tinh Hà chạy tới.
Vì vậy ta lập tức hỏi:
"Sau khi ngươi vào mộ huyệt, cô gái mặc đồ xanh kia đâu?"
Trình Tinh Hà cau mày, đưa tay sờ đầu ta:
"Đầu ngươi bị nước vào hả?"
Ta kéo tay hắn xuống:
"Ngươi cứ nói ngươi có thấy không?"
Nếu như nàng là người, vậy có xảy ra chuyện gì không?