Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 340 - Chương 340 - Ảo Tưởng

Chương 340 - Ảo Tưởng
Chương 340 - Ảo Tưởng

Chương 340: Ảo Tưởng

Trình Tinh Hà nhìn ta như tên ngốc:

"Ngươi đúng là muốn phụ nữ đến điên rồi, lúc ta đi vào, ngươi đang đứng ngẩn người ở đó một mình, làm gì có cô gái nào?"

Không thể nào!

Lúc Trình Tinh Hà đi vào, rõ ràng ta còn kéo tay nàng, chẳng lẽ chỉ mình ta mới có thể nhìn thấy nàng?

Nhưng với đôi mắt của Trình Tinh Hà, đáng lẽ ra có thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì chứ?

Rốt cuộc nàng...là ai?

Nếu thứ màu đỏ mà nàng cho ta vẫn còn thì tốt, ít nhất cũng là một manh mối.

Vì vậy ta liền hỏi Trình Tinh Hà:

"Ngươi có biết có thứ gì ngậm trong miệng, xuống nước sẽ không cần hô hấp không?"

Trình Tinh Hà bẻ đầu ta dốc nước ra ngoài:

"Chậc, nghĩ đến phụ nữ xong lại bắt đầu ảo tưởng hả, ở Long Cung trong Tây Du Ký có, tên là Tị Thủy Châu, làm sao, ngươi đi xuống đó một chuyến mà đã làm quen được với lão Long Vương rồi?"

Dứt lời còn dương dương đắc ý nói với ta:

"Ngươi không biết lúc thần binh ca từ trên trời hạ xuống, ngươi đã bắt đầu ‘đánh ngất’ rồi, nếu không phải ca anh minh thần vũ cho ngươi một đấm, có khi người còn kéo cả ca xuống đấy."

‘Đánh ngất’ là một loại thuật ngữ trong cứu người đuối nước, lúc người sắp chết đuối tinh thần không tỉnh táo, bản năng cầu sinh sẽ để người ta nắm chặt thứ trong tay, không ít người cứu hộ vì vậy mà bị người chết chìm kéo theo, nếu gặp loại chuyện này, biện pháp tốt nhất chính là đánh người chết chìm bất tỉnh.

Nhưng rõ ràng lúc đó ta rất tỉnh táo, mới chỉ quay đầu muốn xem cô gái kia thôi mà ngươi đã cho ta một đấm rồi.

Ta sờ một cái tai bị đánh sưng lên, không nghĩ đến chuyện này còn đỡ, vừa nghĩ đã thấy giận dữ, nếu không phải tên khốn Trình Tinh Hà này cho ta một quyền, rõ ràng thứ đó vẫn còn ở trong miệng ta, cũng coi như là một manh mối mà cô gái mặc đồ xanh để lại, bây giờ thì hay rồi, cái gì cũng bị mất.

Nhưng lúc này, Lan Kiến Quốc lại nói:

"Có phải thứ mà ngươi nói màu đỏ, mùi vị rất ngọt không?"

Ta lập tức tỉnh táo:

"Không sai! Ngươi biết?"

Lan Kiến Quốc gật đầu một cái:

"Trong Trấn Thi Thủ Trát của nhà chúng ta có viết về vật này, là thái gia gia của ta từng gặp, năm đó có mộ của một quý nhân bị quân phiệt làm nổ, đả động đến xác bên trong, thái gia gia tuân lệnh đi cứu quân phiệt kia, thấy thi thể mộ chủ rõ ràng không phải xác ấm, nhưng trăm năm vẫn không mục, biết bên trong có thứ gì đó, quả nhiên đã lấy được một hạt châu nhỏ từ trong miệng."

"Hạt châu nhỏ đó có màu đỏ, mùi vị rất ngọt, ngậm xuống nước có thể không cần hô hấp, theo chữ khắc trên mộ thì là do thủy thần nào đó đưa cho chủ nhân mộ, nó tên là Xích Tinh Châu."

Trình Tinh Hà không nhịn được "ồ" một tiếng:

"Vị ngọt...Chẳng lẽ thái gia gia còn nếm thử hạt châu lấy ra từ trong miệng người chết sao?"

Thủy thần...Tim ta như thắt lại, chẳng lẽ cô gái mặc đồ xanh đó là Tiêu Tương?

Ta có thể nhìn thấy nàng, chẳng lẽ bây giờ nàng đã có thể hóa hình thành người?

Đúng vậy, hôm nay đã là ngày thứ bốn mươi tám rồi.

Ngày mai chính là ngày cuối cùng, nàng sắp có thể đi ra.

"Ăn gian nói dối, hung tàn xảo trá, giết chóc thành tính..."

Những lời nói của giao nhân vang lên bên tai ta một lần nữa giống như kim châm muối xát vậy.

"Bị trời phạt, vì vị trí thủy thần mà không chừa thủ đoạn nào..."

A Mãn cũng nói nàng đang lợi dụng ta.

Rốt cuộc bản tính của Tiêu Tương là gì? Rốt cuộc nàng thật lòng với ta, hay chỉ là lợi dụng...

Nụ cười của Cao Á Thông cũng hiện lên trong lòng:

"Chỉ là đùa giỡn..."

Ta hít một hơi, đè những suy nghĩ ngổn ngang đó xuống.

Nhưng mà nghĩ lại thì thấy hơi kỳ quái, mặc dù ta chưa từng nhìn thấy mặt mũi thật sự của Tiêu Tương, nhưng lúc cô gái mặc đồ xanh đó độ khí cho ta, cảm giác không giống Tiêu Tương lắm.

Ta ngẫm nghĩ, hỏi:

"Bây giờ hạt châu đó còn không?"

Lan Kiến Quốc lắc đầu:

"Có một năm bản xứ gặp lũ lụt, lúc vội dọn nhà đã bị mất rồi."

"Vậy thì quá đáng tiếc, nếu không sẽ trị giá bao nhiêu tiền chứ!"

Trình Tinh Hà tức giận vỗ đùi:

"Nếu ta có thể lấy được thứ quý giá như vậy, cho dù có mất mạng cũng không thể để mất nó!"

Nhờ ngươi ban tặng, thứ đó là do ngươi làm mất đấy.

Bây giờ hạt châu màu đỏ đó đã mất, trí nhớ lúc trước lại giống như một giấc mơ vậy, không còn để lại cái gì.

"Hắt xì."

Lúc này Ách Ba Lan hắt hơi một cái, Lan Kiến Quốc nghe thấy liền vội nói:

"Chúng ta vẫn nhanh về đi, thay quần áo ướt ra trước."

Ta còn nhìn thấy một "người đẹp" khác đang tựa vào bên cạnh Ách Ba Lan, dáng vẻ còn đẹp hơn cả Ách Ba Lan, mắt to môi nhỏ, điềm đạm đáng yêu, trong nháy mắt đó ta đột nhiên nghĩ đó là bạn gái của Ách Ba Lan?

Nhưng còn chưa nghĩ xong, ta đã nhìn thấy cục xương ở cổ họng “bạn gái” kia.

Không cần phải nói, đây chính là Lan Hồng Mai nhà họ.

Bình Luận (0)
Comment