Chương 341: Giao Tiêu
Trình Tinh Hà chú ý tới tầm mắt của ta, thấp giọng nói:
"May mà vóc người nhà Ách Ba Lan đều đẹp, không phải em gái chim to thì chính là nữ trang đại lão, nếu không một tên đàn ông vạm vỡ mà mặc đồ nữ thì, hình ảnh này đúng là đẹp đến mức không dám nhìn."
Trên đường trở lại nhà họ Lan, ta dựa đầu vào cửa kính xe chợp mắt một chút.
Trong mơ hồ, ta cảm giác Tiêu Tương yên lặng ôm lấy ta từ phía sau lưng.
Tay nàng có chút mất tự nhiên, giống như là...đang khẩn trương.
Ta quay đầu muốn nhìn nàng, nhưng nàng không cho ta quay đầu:
"Bắc Đẩu, ở trong lòng ngươi, ta là người nào?"
Tim ta như thắt lại, nhưng suy nghĩ một lát vẫn nói:
"Ngươi là người phụ nữ của ta."
Tiêu Tương siết chặt bàn tay đang ôm ta:
"Nếu như ta thật sự dính máu đầy tay, giết hại vô số người, ngươi...ngươi sẽ còn coi ta là người phụ nữ của mình sao?"
Ta giật mình, chẳng lẽ nàng thật sự...
Nhưng ta vẫn đáp:
"Vậy ta phải biết nguyên nhân, còn nữa, ta không quan tâm đến quá khứ của ngươi, ta chỉ quan tâm đến ngươi sau này."
Tiêu Tương lẩm bẩm nói, giống như rất hài lòng:
"Ta không nhìn nhầm người..."
Ta sờ lên tay nàng, không phải có câu như thế này sao? Ta không kịp tham gia vào những điều ngươi đã trải qua, nhưng tương lai của ngươi, ta sẽ đi theo tới cùng.
Chẳng qua là ta vẫn luôn để ý đến một chuyện:
"Nhưng điều ta không thích nhất là người khác lừa gạt ta."
Cánh tay đang ôm ta của Tiêu Tương cứng đờ, cẩn thận nói:
"Nếu ta nói ta không lừa ngươi, ngươi có tin tưởng ta không?"
Trong lời này dường như có một chút khẩn cầu, đây là lần đầu tiên Tiêu Tương nói chuyện với ta bằng giọng điệu này.
Trong lòng ta đột nhiên thấy xúc động, cho dù những người đó nói cái gì, ta vẫn nguyện ý tin tưởng nàng.
Nếu phải hiểu người phụ nữ của mình qua miệng người khác thì còn gì là đàn ông nữa.
Tiêu Tương vô cùng vui vẻ, áp mặt vào sau lưng ta, sau đó giống như nhớ ra cái gì, cắn răng nghiến lợi lạnh lùng căm hận nói:
"Một hai ngày này ngươi phải cẩn thận một chút, quả nhiên tiện nhân kia lại tới."
Kẻ thù của nàng?
Sau đó nàng liền ý thức được nói như vậy có vẻ quá độc ác, sợ ta không thoải mái, vội thả chậm giọng lại:
"Ngươi yên tâm, lần này ta tuyệt đối sẽ không để nó động vào ngươi nữa, chờ qua ngày mai, chuyện đầu tiên ta làm sẽ là bằm thây vạn đoạn nó."
Ta biết kẻ thù kia đã cướp vị trí của nàng, nhưng cái gì gọi là động vào ta lần “nữa”? Ta lại không biết nó.
Vì vậy ta liền hỏi nàng:
"Rốt cuộc kẻ thù đó là ai?"
Nàng cắn răng ken két:
"Nó tên là Hà Lạc."
Hà Lạc...Quả nhiên lại là tên của một thủy thần.
Hơn nữa còn vô cùng giống Tiêu Tương, chẳng lẽ giữa các nàng còn có quan hệ nào khác sao?
Ta đang định hỏi rõ, nhưng lúc này ta lại cảm thấy chiếc xe thắng lại, lập tức mở mắt ra.
Đã đến nhà họ Lan.
Hà Lạc...
Trình Tinh Hà đi lên đập vào đầu ta:
"Có phải còn chưa dốc hết nước trong đầu ngươi ra không, ngây ra đó làm gì?"
Ta lấy lại tinh thần, ngày mai sẽ là ngày bốn mươi chín, vốn dĩ muốn lập tức đi tìm ông cụ xem mật quyển về tứ tướng cục, nhưng bây giờ cả người bẩn thỉu, chỉ có thể đi tắm trước, Ách Ba Lan nói sân sau có một phòng tắm chung, nhắc tới phòng tắm chung ta lại nhớ đến khi còn bé ông cụ dẫn ta đến phòng tắm công cộng.
Phòng tắm chung trong đầu ta chính là ông chú mặc quần cộc ngồi kỳ lưng, bể nước, vòi hoa sen, hai đồng một vé tắm (bây giờ là tám đồng). Thầm nói nhà họ Lan đúng là nhiều người, còn có cả phòng tắm chung.
Nhưng lúc đi qua nhìn, ta liền sửng sốt, nhà họ lại có một suối nước nóng tư nhân!
Trình Tinh Hà vội cởi cái quần cộc “cung hỉ phát tài” màu đỏ chót, trần truồng nhảy vào:
"Trời ạ, đúng là không thể tưởng tượng được hạnh phúc của người có tiền, Thất Tinh ngươi mau xuống trải nghiệm đi, sau này không còn cơ hội nữa đâu."
Ách Ba Lan cũng đi xuống, Trình Tinh Hà thấy hắn còn mặc quần cộc, vẻ mặt rất vi diệu, cứ nhất quyết bắt hắn cởi ra. Ách Ba Lan đỏ mặt như đít khỉ không cho, hai người trêu đùa ầm ĩ trong hồ.
Ta cũng muốn xuống nước, nhưng đột nhiên cảm thấy trên bụng có chút không thoải mái, cứ như có thứ gì đó dính lên vậy. Ta thầm nói nếu cả người toàn là bùn, làm bẩn suối nước nóng của người ta thì cũng rất lúng túng, cho nên định xả hết bùn đi rồi mới xuống, kết quả vừa cúi đầu liền phát hiện có một thứ bọc quanh bụng giống như băng keo vậy.
Kỳ quái, ta đi đâu mà bị dính băng keo? Chắc chắn là rác trong sông Kim Tú, không biết là ai thất đức vứt xuống nữa.
Vì vậy ta liền tiện tay dứt xuống muốn ném đi, nhưng Trình Tinh Hà đã lao đến nhanh như chớp, bắt lại cổ tay ta:
"Đó là gì?"
Ách Ba Lan cũng xông tới, vừa nhìn thấy vật kia thì vô cùng kích động:
"Ca, ngươi đúng là có bản lĩnh, còn mang cả cái này về, đây không phải giao tiêu sao?"
Giao tiêu?