Chương 342: Nợ Ơn
Ta nhìn một cái, quả nhiên thứ kia không có nước liền nhanh chóng khô đi, mỏng như cánh ve, giống như một miếng băng keo trong suốt, nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng mát mẻ, gặp nước sẽ có chút trơn trượt, giống cái màng trong suốt trên người giao nhân kia như đúc!
Ta nhớ thứ này sẽ giúp người mặc đao thương bất nhập, Thất Tinh Long Tuyền cũng không chém được, không biết nó dính lên từ khi nào nữa. Đúng rồi, không phải lúc trước ta đã rơi vào trong quan tài vương hầu sao? Chắc chắn là bị dính lên người từ lúc đó.
Trình Tinh Hà cướp lấy vuốt ve:
"Cho ta cho ta, nếu mang đến Quỷ Thị..."
Kết quả Ách Ba Lan lại cướp về:
"Đây là ca ta liều mạng lấy được, mắc gì phải cho ngươi."
Nói rồi nhét vào tay ta:
"Ta đã thấy được sự lợi hại của nó rồi, ca hãy mang theo nó bên mình, đây chính là bảo bối thiết giáp của ngươi."
Trình Tinh Hà hâm mộ đến mức chảy nước miếng, mắng:
"Thất Tinh ngươi có nhân tính hay không, ca liều cái mạng già này mới cứu được ngươi, ngươi lại không mang cho ca một cái."
Ta lại không quan tâm:
"Ngươi muốn thì ngươi cầm đi, có gì hay đâu chứ."
Thật ra thì bây giờ ta có thể nói với Trình Tinh Hà như vậy thật, không có thứ gì đáng tiền hơn tình cảm.
Trình Tinh Hà nằm ở bên hồ lắc đầu, hiên ngang nói:
"Thôi, cơ hội ngươi dùng thứ này nhiều hơn ta, ngươi cứ cầm nó trước đi, sau này nhớ hiếu kính ta là được."
Ta đưa chân đạp đầu hắn:
"Hiếu kính cái đầu ngươi."
Giao nhân cuối cùng trên đời đã nằm ở trong quan tài rồi, sau này cũng không còn giao tiêu thứ hai nữa.
Cái giao tiêu đó mở ra không lớn lắm, cùng lắm chỉ có thể làm áo lót, Trình Tinh Hà bảo ta đừng quan trọng làm gì, cứ quấn quanh người là được.
Ba người thoải mái tắm một lát, Trình Tinh Hà như nhớ ra cái gì:
"Đã lấy được mật quyển rồi, rất nhanh chúng ta sẽ có thể biết vị trí của tứ tướng cục, haiz, nếu thật sự có thể phá tứ tướng cục, vậy sau này các ngươi có tính toán gì không?"
Ta nghĩ nếu ta có thể sống qua ngày mai, Tiêu Tương cũng có thể thuận lợi đi ra, vậy ta muốn tạo nên một gia đình với nàng, nghe nói trước kia nàng đã từng trải qua rất nhiều gió tanh mưa máu, nếu có thể, ta muốn cho nàng một đời an ổn.
Trình Tinh Hà do dự một chút mới lên tiếng:
"Nhưng dù sao nàng cũng không phải là người...Thất Tinh, ta chỉ nói chơi thôi, ngươi cũng nghe chơi thôi nhé. Từ xưa đến nay có rất nhiều chuyện Ngưu Lang Chức Nữ, Bạch nương tử Hứa Tiên..."
Ta hiểu ý hắn, khác loài ở chung với nhau không mấy ai có kết quả tốt.
Nhưng ta chỉ chấp nhận nàng.
Trình Tinh Hà thở dài, Ách Ba Lan liền hỏi hắn:
"Vậy ngươi thì sao?
Trình Tinh Hà suy nghĩ một chút:
"Nếu ta có thể sống qua hai mươi lăm tuổi, vậy ta cũng sẽ đi tìm vợ, ta sống một mình quá lâu rồi, cuộc sống này như vậy là đủ rồi. Hơn nữa…"
Trong mắt hắn có chút ước mơ hiếm hoi:
"Ta muốn dẫn con trai đi cưỡi ngựa, câu tôm, tắm táp, chơi game, người khác có cái gì, con trai ta phải có cái đó."
Hắn đang muốn bồi thường những gì mình không được trải qua hồi bé cho đời kế tiếp?
Nói rồi, Trình Tinh Hà nhìn về phía Ách Ba Lan:
"Ngươi thì sao?"
Ách Ba Lan lập tức đỏ mặt, ấp úng nói:
"Ta…ta thì..."
Trình Tinh Hà gõ đầu hắn:
"Xem cái vẻ ẻo lả của ngươi kìa."
Ách Ba Lan hất tay Trình Tinh Hà ra, lớn tiếng nói:
"Ta muốn mặc âu phục, ta muốn đi hẹn hò! Ta không muốn ở cùng với mấy người đàn bà lực điền như mẹ và chị ta, ta muốn tìm một cô em đáng yêu, ta cũng không muốn bị người khác mắng là nhân yêu nữa."
Ta vô cùng vui vẻ, Trình Tinh Hà cũng nói con trai ngốc nhà địa chủ cũng chỉ là con trai ngốc. Nguyện vọng cũng chỉ bình thường như vậy.
Ta cười xong, tâm trạng có chút ê ẩm, có lẽ đây là lẽ bất di bất dịch với những người đàn ông khác, nhưng đối với Ách Ba Lan lại chỉ có thể là nguyện vọng.
Lúc này ba người chúng ta đều tràn đầy ước mơ với tương lai, nhưng không biết biến cố về sau sẽ khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng.
Sau khi ngâm suối nước nóng xong, ta thấy có chút choáng đầu hoa mắt, trên trán nóng lên, Trình Tinh Hà thấy ta sắc mặt không đúng liền sờ trán ta, bảo Ách Ba Lan đi tìm trứng gà, thử xem có thể luộc được trên đầu ta không.
Ách Ba Lan biết ta sốt, vội đi gọi bác sĩ gia đình nhà họ cho ta. Ta nói chút chuyện nhỏ này thì tính là gì, mật quyển tứ tướng cục mới là quan trọng nhất, ta muốn biết rốt cuộc chữ thanh long cục có ý gì.
Kết quả vừa ra khỏi cửa lại gặp Lan Kiến Quốc.
Có vẻ Lan Kiến Quốc đã ở bên ngoài chờ ta rất lâu, nhìn ta mặc quần áo mới thì sáng mắt lên:
"Rất thích hợp."
Lúc này ta mới biết những bộ quần áo mới này đều là Lan Kiến Quốc mua giúp chúng ta, vì vậy ta liền nói cảm ơn, Lan Kiến Quốc lắc đầu, có chút đỏ mặt:
"Nhà họ Lan chúng ta nợ ơn ngươi, nên làm thế."