Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 346 - Chương 346 - Hà Lạc

Chương 346 - Hà Lạc
Chương 346 - Hà Lạc

Chương 346: Hà Lạc

Tim ta lập tức nhói lên, chẳng lẽ, mặc dù nàng ba lần bốn lượt xuất hiện ở bên cạnh ta, nhưng vì Tiêu Tương dùng biện pháp che mắt nào đó nên căn bản không nhìn thấy ta?

Cho đến khi ta nắm tay nàng ở dưới nước.

Ta lập tức cắn chặt răng, tay áo bào của nàng rất rộng, ta căn bản không thấy cổ tay nàng có vòng tay màu xanh!

Đồng thời trong lòng ta còn thấy rất khó chịu, ta dẫn nàng tới, nhưng Tiêu Tương lại không trách ta một câu nào...

Lúc này, một ngọn lửa giận dâng lên trong lòng, là Tiêu Tương...hận không thể băm Hà Lạc thành trăm mảnh.

Rõ ràng là chị em gái, nhưng lại căm ghét nhau như vậy, rốt cuộc giữa các nàng đã xảy ra chuyện gì?

Ta cảm giác được tâm trạng của Tiêu Tương ảnh hưởng đến nét mặt mình, Hà Lạc kia cúi đầu xuống, nghiêm túc lướt đầu ngón tay qua mi mắt và sống mũi ta, giọng nói lành lạnh:

"Thật tốt, ngươi vẫn không thay đổi."

Mặc dù ngón tay đó đẹp như vẽ, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, giống như hàn băng ngàn năm vậy.

Ngọn lửa giận của Tiêu Tương giống như bị đổ dầu vào lửa, càng cháy to hơn, ta nghe mình hận thấu xương nói:

"Tiện nhân, bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra, ngươi không có tư cách chạm vào hắn!"

Nhưng Hà Lạc lại nhướng mày, cười như khiêu khích:

"Ngươi có tư cách gì ra lệnh cho ta?"

Vừa dứt lời, nàng lại cúi xuống đầu ấn đôi môi lên miệng ta!

Ta lập tức choáng váng, mà lửa giận của Tiêu Tương đã gần như phun ra:

"Ngươi dám..."

Môi của Hà Lạc vẫn mềm mại ngọt ngào như lần trước, rất lâu sau nàng mới ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười chiến thắng:

"Ta đã nói rồi, thứ ta mong muốn, ngươi không cho ta, ta sẽ cướp."

Lửa giận trong lòng ta giống như không chịu nổi nữa, giơ tay trái lên, bỗng nhiên tất cả những đồ đạc trong phòng đều vang lên răng rắc, sau đó những món đồ nặng nề ấy bay lên, đập mạnh về phía Hà Lạc như sấm sét!

Hà Lạc cong khóe miệng nở nụ cười xinh đẹp mị hoặc, cũng nâng tay trái đang sờ mặt ta lên.

"Bốp."

Chỉ là một tiếng rất nhỏ, nhưng đồ dùng trong phòng đột nhiên biến mất, sau đó lặng lẽ hóa thành bột, rơi xuống đất, bị gió cuốn đi!

Ta lập tức sửng sốt, sức mạnh của Tiêu Tương đã rất đáng sợ, nhưng ta thậm chí còn không biết dùng lời nào để hình dung sức mạnh của Hà Lạc nữa!

"Tỷ không còn bản lĩnh trước kia, đấu với ta không có ý nghĩa gì."

Hà Lạc khinh thường thổi bột gỗ bay đến trước mặt nàng:

"Hơn nữa, cho dù ngươi vẫn còn sức mạnh đó thì cũng không đấu lại ta."

Vừa dứt lời, nàng lại nở nụ cười rất xinh đẹp kia:

"Thời gian đã hết rồi, em gái đã đồng ý với ngươi, muốn để ngươi cả đời không được siêu sinh, chúng ta ăn hương khói, dĩ nhiên là phải giữ lời, bây giờ, ta sẽ đưa ngươi trở về thanh long cục, có được không?"

Giọng nói rất mềm mại, âm thanh cũng cực kỳ kỳ ảo êm tai, nhưng không biết sao lại có vẻ âm trầm u ám khiến người ta rợn cả tóc gáy!

Nói xong, nàng liền nắm lấy ngón trỏ phải của ta, ngón tay thon dài xinh đẹp khép lại, ta nghe tiếng xương ngón trỏ vang lên răng rắc, đã gãy!

Một cơn đau đớn chợt dâng lên.

"Tiện nhân..."

Giọng nói của Tiêu Tương giống như hận không thể phanh thây xé xác nàng ngay tại chỗ:

"Ngươi dám động vào hắn, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!"

Nhưng Hà Lạc sửng sốt một chút, rất nhanh đã cười lên:

"Bạch Tiêu Tương, ngươi đừng có ra vẻ nữa, không phải ngươi lo lắng mình sẽ bị ném về thanh long cục sao? Nhiều năm như vậy rồi mà ngươi vẫn không thay đổi, còn không nói được một câu thật lòng."

Nàng thật sự đang lo lắng cho ta sao?

Ta hẳn nên cảm động, hẳn nên tin tưởng, nhưng đột nhiên ta cũng nhớ tới nụ cười của Cao Á Thông.

Đùa giỡn...Đùa giỡn...

Tiêu Tương giống như cảm nhận được tâm trạng của ta, giọng nói hòa hoãn một chút, dùng âm thanh Hà Lạc không nghe được nói bên tai ta:

"Ngươi chờ tiếng sấm, lúc nào có tiếng sấm vang lên, ngươi hãy đưa tay ra phía ngoài cửa sổ."

Ngoài cửa sổ? Có phải Tiêu Tương sẽ có thể đi ra không?

Ta lập tức chấn phấn, nếu thật sự như vậy, ta phải kéo dài thời gian tới lúc sấm đánh!

Nhưng lúc này, ngón tay của Hà Lạc càng ngày càng khép lại, tiếp tục dùng sức lên ngón tay phải của ta. Nàng vừa mỉm cười, vừa muốn bẻ tiềm long chỉ xuống hoàn toàn!

Đau...Chưa bao giờ đau như vậy! Da, thịt, xương, giống như đều bị kẹp vỡ!

"Hắn thì không được."

Giọng nói gần như cắn răng nghiến lợi của Tiêu Tương vang lên:

"Coi như ta cầu ngươi."

"Hahahaha...Ngươi cũng có một ngày cầu xin ta?"

Hà Lạc cười một tiếng lạnh ngắt:

"Vất vả lắm hắn mới trở về, sao ta nỡ động vào hắn, ngươi yên tâm đi, chờ ngươi trở về rồi, ta sẽ đối xử với hắn thật tốt."

Trở về?

Hà Lạc nhìn ta, nụ cười trong mắt càng tăng lên:

"Bắc Đẩu, ta đưa nàng trở về, chúng ta làm quen lại từ đâu."

Ta liếc ra phía ngoài cửa sổ, quả thật bên ngoài đã không có ánh sao, mây đen giăng đầy trời, rốt cuộc lúc nào mới có tiếng sấm?

"Ta biết."

Ta lập tức nói:

"Ngươi tên Hà Lạc phải không?"

Bình Luận (0)
Comment