Chương 347: Tiêu Tương?
Quả nhiên, vừa nghe được những lời này, nàng lập tức sáng mắt lên:
"Ngươi thật sự nhớ ta?"
Tiếp đó nàng quay sang nói với tiềm long chỉ như tuyên chiến:
"Ngươi nghe thấy không? Trong lòng hắn có ta!"
Ta nghe được bên ngoài cửa sổ mở đã bắt đầu hơi vang động, mưa tới trước gió, chắc hẳn sét cũng sắp đến rồi.
Tiêu Tương biết ý đồ của ta, nói tiếp:
"Ta còn có một việc muốn hỏi ngươi, con dân ta bây giờ thế nào?"
Sắc mặt Hà Lạc lạnh lẽo:
"Con dân của ai?"
Ngón tay thon dài của nàng nhìn qua vô cùng động lòng người, nhưng sức lực lại lớn đến đáng sợ, lần này ngón tay ta càng thêm đau...
Tiêu Tương có tính tình kiêu ngạo như vậy mà còn sửa lại thật:
"Ngươi...Con dân của ngươi."
"Con dân của ta dĩ nhiên đều rất tốt rồi."
Hà Lạc khẽ cười:
"Giống như những giao nhân kia, bình thường hay gây sóng gió, nhưng lại rất trung thành với ngươi. Ta đã đưa tất cả họ đến một chỗ tốt rồi, để Đông Hải được bình yên. Đương nhiên lúc nào em gái cũng nghĩ đến ngươi, lúc đưa đi cũng lấy danh nghĩa của ngươi, ha ha ha ha..."
Tiếng cười của nàng rất dễ nghe, nhưng đồng thời lại kinh khủng không diễn tả được:
"Họ đi rất vui vẻ, nói cảm niệm ân đức của ngươi, chờ đến khi đổi được lương thực thì phải báo đáp thủy thần nương nương thật tốt."
Những giao nhân bị diệt vong kia...lại là Hà Lạc đưa đi!
Khó trách...Khó trách Tiêu Tương hận nàng như vậy, người thật sự máu tanh đầy tay, hung hiểm giảo hoạt hẳn là nàng mới đúng!
Đúng lúc này, ta bỗng nhiên nhìn thấy bên ngoài cửa sổ sáng lên một cái, là chớp!
Chớp vừa lóe là sắp có sấm rồi!
Đôi mắt xinh đẹp mà âm u của Hà Lạc liếc ra ngoài cửa sổ, cầm lấy ngón trỏ phải của ta muốn bẻ xuống:
"Cũng đã đến lúc này rồi, tỷ, ngươi phải đi."
Không còn kịp rồi...Không được...Tuyệt đối không thể cho ngươi đưa Tiêu Tương đi!
Trong chớp mắt này, cũng không biết ta lấy sức lực từ đâu mà nâng tay trái lên, rút Thất Tinh Long Tuyền ra chém về phía nàng.
Thất Tinh Long Tuyền vốn có sát khí rất lớn, trong chớp nhoáng này, ta nhìn thấy trên mũi kiếm có một vầng sáng nhàn nhạt, là màu vàng!
Trong đôi mắt to của nàng thoáng qua vẻ ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy sát khí này thì nhẹ nhàng lùi về phía sau, một sợi tóc dài rơi xuống đất.
Nàng cúi đầu nhìn tóc dưới đất, giống như không tin vào mắt mình.
Ta nhân lúc nàng mất tập trung, vạch mũi kiếm về phía nàng.
Ngươi là thần linh thì sao, ngươi muốn động vào Tiêu Tương, ta nhất định phải che chở nàng!
Nàng nâng hai ống tay áo rộng lên muốn ngăn cản sát khí này, ta đã nhìn ra bộ đồ màu xanh này hình như cũng được làm bằng giao tiêu!
Lần trước ta chém giao nhân đó, căn bản là không chém được, nhưng không ngờ mũi kiếm vừa đến, hai ống tay áo của nàng đã rơi xuống đất!
Nàng lập tức thay đổi sắc mặt, mà trên cái cổ thon dài xinh đẹp của nàng cũng xuất hiện một vết thương.
Nàng nâng tay lên sờ vết thương, nhếch mép cười:
"Được..."
Nụ cười này có sát khí!
Nàng đảo cổ tay mảnh khảnh một cái, ta nhìn thấy trên tay nàng có một chút ánh sáng nhỏ xíu đang ngưng tụ.
Giọng nói khẩn trương của Tiêu Tương cũng lập tức vang lên:
"Né tránh!"
Sấm sắp vang lên rồi...
Ta nghe được mình trầm giọng nói với Hà Lạc, có vẻ lẫm liệt không diễn tả được:
"Lui ra."
Đây không phải là Tiêu Tương nói...Nhưng cũng không giống như giọng nói bình thường của ta.
Đôi mắt sâu không thấy đáy của Hà Lạc lạnh xuống.
Ta đã nhìn thấy sức mạnh của Hà Lạc, cũng biết nàng muốn bóp chết ta còn dễ hơn bóp vỡ mấy đồ đạc trong phòng, nhưng không biết tại sao ta lại không sợ.
Thậm chí ta còn nói bằng giọng ra lệnh.
Cảm giác này quen thuộc không diễn tả được, cứ như...trước kia ta đã từng nói lời này rồi.
Hà Lạc cắn chặt răng, rõ ràng là không muốn, bàn tay cũng đang siết chặt.
Nhưng không biết tại sao, vừa nghe ta gọi tên nàng thì nàng lại buông lỏng tay thật.
Giống như...cho dù nàng không muốn, cơ thể cũng chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh của ta vậy!
Lúc này, một tiếng sấm vang lên ngoài cửa sổ.
Ta lập tức đưa tay ra, trong chớp nhoáng này, dường như tay ta đã chạm được sấm sét, ngón trỏ vô cùng đau nhức cứ như bị bổ ra vậy!
Lại có một tia chớp nữa bổ tới, trong ánh sáng kia, ta nhìn thấy một thứ to lớn màu trắng chui ra từ ngón trỏ của ta, men theo sấm sét bay lên trời!
Tiêu Tương?
Nhưng một chút kia quá nhanh, ta không thấy rõ rốt cuộc là cái gì, chỉ thấy bóng dáng màu trắng kia tuy rằng rất lớn, nhưng vô cùng duyên dáng, trên người khúc xạ ánh sáng của tia chớp – rực rỡ lấp lánh, giống như là có vảy.
Mà tư thế của nó nhẹ nhàng như cầu vồng, uyển chuyển như rồng bơi, loan hồi Phượng bay, hành động như gió.
Mà giọng nói của Hà Lạc vang lên phía sau ta:
“Nàng sống quá lâu, sợ là chán sống...”
Ta quay đầu lại nhìn nàng, câu này có ý gì?