Chương 348: Thay Đổi
Nhưng ta còn chưa hỏi ra, trước mắt lập tức mơ hồ, cổ họng cũng có mùi bị tanh như ăn thịt sống - một mùi rỉ sét dâng lên cổ họng, nhào lên rồi chảy ra một chút từ khoé miệng.
Máu...
Một hồi cảm giác hít thở không thông xông lên, toàn bộ nội tạng dường như đều bị thắt chặt, mắt ta thấy trời đất quay cuồng, biết mình đứng không vững bèn nằm xuống, trước mắt là trần nhà Ách Ba Lan tráng lệ.
Hà Lạc từ trên cao nhìn ta, khoé miệng nở nụ cười xinh đẹp nhưng tàn nhẫn:
“Ngươi thấy đấy, nàng quả nhiên muốn lấy mạng ngươi để sống lại.”
Giọng nói này lại ẩn chứa sự vui sướng khi người khác gặp họa đến nói không nên lời.
Lỗ tai ta ù đi dữ dội, một cỗ cảm giác ẩm ướt từ trong ra ngoài, từng chút từng chút lan tràn ra.
Máu, mạng, tế, bốn mươi chín ngày...
“Thất Tinh!”
Có vẻ như ở một vị trí xa như chân trời, có người đang gọi cho ta.
Giọng nói này là của Trình Tinh Hà, kèm theo nỗi hận rèn sắt không thành thép đến không nói nên lời, giống như người cha già đang mắng con của mình bất hiếu.
Chỉ đáng tiếc, đến chết ta cũng không biết người cha khốn kiếp của ta rốt cuộc là ai.
Ta muốn cười với Trình Tinh Hà, nhưng tất cả trước mắt đều nhuộm một tầng màu đỏ.
Mắt cũng chảy máu à?
Ta ngửi thấy mùi máu tanh ùn ùn kéo đến, ta chưa bao giờ ngửi thấy mùi máu nồng nặc như vậy.
Ý thức giống như nước đổ ra từ ấm trà, dần dần mất đi...
Đây chính là cảm giác chết sao?
Mí mắt giống như nặng ngàn cân, chậm rãi rũ xuống, giống như thế giới đóng lại một nửa với ta.
Mưa ào ào rơi xuống, giống như là từng sợi bạc nối trời với đất, một người phụ nữ đứng ở trước mặt ta.
Cả người nàng mặc đồ trắng, tuy rằng chỉ là bóng lưng, nhưng chính là Tiêu Tương trong giấc mơ.
Nàng vươn tay ra với ta, thì thầm:
“Ta đã lừa ngươi, ngươi đừng hận ta...”
Ta đã không thể thấy rõ ràng, nhưng mơ hồ có thể phân biệt được, nàng thực sự rất đẹp – hình dáng ấy, đến trong bức tranh cũng không thể thấy được.
Không dính một chút khói lửa nào của nhân gian, xuất trần thoát thế, thần tiên chắc cũng là bộ dáng này.
Nhưng lúc này, một sợi dây màu đỏ xông về phía nàng, ngăn cách ở giữa ta và nàng.
Bên tai vang lên giọng nói tê tâm liệt phế của Trình Tinh Hà:
“Ngươi coi hắn là kẻ ngu ngốc nên mới luôn lừa gạt hắn đúng không? Ta cũng biết, thần bị giáng chức lưu đày chắc chắn không phải thứ tốt gì! Khi còn bé hắn đã để cho người ta lừa gạt giống như cháu trai thứ ba vậy, không dám tin người phụ nữ nào nữa, nhưng hắn vẫn tin ngươi, còn ngươi thì sao? Mẹ nó, ngươi đã làm gì hắn vậy?”
Tiêu Tương không trả lời.
Từ trong giọng nói của Trình Tinh Hà, cũng có thể nghĩ ra đầu hắn đang nổi đầy gân xanh:
“Ngươi hãy trả mạng của hắn lại cho hắn đi!”
Cái tên ngốc này, Tứ tướng cục đã được phá, đối với ngươi cũng là chuyện tốt, ngươi đi ra nổi nóng cái gì chứ?
“Ca...”
Ách Ba Lan lại bắt đầu gào khóc:
“Ca, ngươi dậy đi, ngươi nhìn ta...”
“Trình Tinh Hà.”
Một bàn tay lập tức ôm lấy đầu ta, ta cảm thấy hắn dùng áo thun của mình lau máu trên đầu ta, giọng nói hơi khàn giống như là đang khóc, nhưng vẫn cố ý giả vờ không quan tâm:
“Ngươi nói...ta sẽ chăm sóc tốt cho ông cậu ba của chúng ta.”
“Ngươi nhất định phải sống qua hai mươi lăm.”
Ta nói:
“Sống cả phần của ta nữa.”
Ta sẽ xuống âm tào địa phủ trước để chờ ngươi, đừng đến quá sớm - đừng thấy ta đi chân trước, chân sau của ngươi liền tới.
“Mẹ nó!”
Trình Tinh Hà lớn tiếng nói:
“Bây giờ ta sẽ đem nàng...”
Hắn không nói nên lời.
Không làm được gì nữa.
Ta tức thì muốn bật cười
Ta không hề hận nàng, lần này hoàn toàn khác với lần Cao Á Thông lừa gạt ta.
Ta thực sự thích nàng, vì nàng, mạng sống cũng không quan trọng, cho nên ta không hối tiếc.
Ý nghĩ này có vẻ ngớ ngẩn, nhưng ta cảm thấy nó rất giá trị, chuyện gì ta có thể làm cho nàng thì cứ làm nhiều hơn một chút.
Cuối cùng ta không thể thấy bất cứ thứ gì nữa.
Trước mắt một mảnh đen kịt, mông lung giống như là có người đang đẩy ta.
Mở mắt ra thì thấy một người mặc đồ đen đi trước mặt ta, một tay cứ túm lấy ta.
Người kia mặc đồ đen, trên đầu đội một chiếc mũ cao hình chiếc ủng đi mưa và có một đôi mắt hồ ly thật dài.
Ah, hóa ra là âm sai.
Hắn vừa đi vừa lật một quyển sách ố vàng, miệng lẩm bẩm:
“Không đúng à...Ôi, mạng của ai mà khó hầu hạ thế, còn đặc biệt để cho ta đi kéo người, phiền phức chết đi được...”
Khó hầu hạ?
Có lẽ là vì đã chết nên không có gì đáng sợ, ta thậm chí trực tiếp nói chuyện với hắn:
“Vị Hồ đại ca này, cái gì không đúng?”
Người nọ ngược lại bị ta doạ sợ, quay đầu lại nhìn ta, giương đôi mắt hồ ly lên, vội nói:
“Ta không dám làm đại ca, ta không phải họ Hồ.”
Có vẻ như...Ta có một chút kiêng kỵ.
Thật kỳ lạ, hắn không phải âm sai sao? Làm sao lại cung kính với ta như vậy chứ?
Hắn vừa nói, vừa xem xét sổ sanh tử, hắng giọng nói:
“Lý Bắc Đẩu, mạng của ngài đã thay đổi.”