Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 349 - Chương 349 - Ca Ca

Chương 349 - Ca Ca
Chương 349 - Ca Ca

Chương 349: Ca Ca

Ta cũng từng nghe nói về cải mệnh, nhưng đây là chuyện nghịch trời, một Huyền cấp như ta làm sao có năng lực này:

“Nhầm rồi thì phải?”

Hơn nữa, ngài, ngài, tuổi của ta không lớn, thật đúng là lần đầu tiên bị người ta xưng hô như vậy, làm cho cả người không được tự nhiên.

Hắn dứt khoát đứng lại, nhìn kỹ sổ sách ố vàng kia, cau mày:

“Cho vay...”

Ta vội nói:

“Ta cũng chưa bao giờ cho vay nặng lãi!”

Ta cũng có chút hiểu - kiếp trước nếu ngươi nợ tiền người ta không trả mà đã chết đi, vậy món nợ này sẽ tính đến kiếp sau.

Ta nhớ rỡ ông cậu ba còn nói cho ta biết, có một lần một lão Tam Đản ăn thiếu một cái xiên que chiên, thiếu lão Ngô tiền mua xiên chiên hai trăm đồng, lấy cớ không trẻ liền xảy ra tai nạn giao thông đập vỡ đầu chết.

Sau lần đó, nhà lão Ngô có một con chó lớn sinh được một con cún.

Trên đầu của con cún kia có một bông hoa đen, lại giống như vết thương trên thi thể của Tam Đản.

Lão Ngô thấy hoài niệm nên nuôi lớn, con cún kia cũng chỉ thích ăn xiên chiên của lão Ngô, tư thế ngồi xếp bằng trước quầy hàng chiên cũng giống y hết Tam Đản khi còn sống.

Sau đó, buổi tối lão Ngô liền nằm mơ, mơ thấy Tam Đản ngồi ở cửa, cười hì hì nói:

“Lão Ngô, ngày mai ta trả nợ.”

Lão Ngô tỉnh lại liền quên, ngày đó trước cửa hàng đường phố có một người nước ngoài tới, không biết vì sao lại thích con chó này, nhất định phải mua cho bằng được, vừa lúc đó lão Ngô không có ở nhà, vợ lão Ngô còn kỳ kèo trả giá, muốn tiền USD để đổi lại nhân dân tệ là 213 tệ 6.

Chờ lão Ngô trở về biết chuyện này thì lập tức sửng sốt - con số này vừa đủ số tiền mà Tam Đản nợ hắn tiền xiên que.

Mắt hồ ly vội nói:

“Khoản vay này không phải ý là khoản vay bình thường, là có người cho ngài mượn một cái mạng.”

Mạng? Ta không hiểu:

“Mạng mà cũng có thể mượn?”

Nhưng mắt hồ ly còn chưa nói xong, phía sau lại có người vội chạy tới.

Người kia thấp giọng nói:

“Đưa tới rồi à.”

Không biết vì sao, ta thấy giọng nói kia hơi quen tai, trong trẻo giống như một đứa trẻ.

Thật kỳ lạ, là người ta quen biết sao?

Ta muốn quay đầu lại, nhưng mắt hồ ly không cho ta quay đầu lại, hắn nhận lấy một cái gì đó màu trắng từ tay người phía sau.

Thứ đó tỏa ra ánh sáng trắng, lông xù, sống giống như một cái đuôi mèo.

Mắt hồ ly thở dài:

“Ta nói này lão bát, ngươi giao cái mạng này ra, lại phải tu hành thêm một trăm năm nữa đấy?”

“Cũng được.”

Giọng nói kia nhẹ nhàng dửng dưng nói:

“Dù sao nhân gian cũng thú vị, ta vẫn chưa chơi đủ.”

Sau đó, hắn cười và nói:

“Hơn nữa, thiếu nợ thì phải trả, đây là do ta nợ hắn.”

Nợ ta ư...Ta chợt nhớ ra đây là ai!

Nhưng ta còn chưa nói gì, mắt hồ ly lập tức kẹp cái đuôi kia vào trong tập sách, ngẩng đầu nhìn ta, lại bày ra bộ dáng như trút được gánh nặng:

“Ngài đi thôi.”

Đi ư?

Mà giọng nói phía sau kinh cũng có chút khẩn trương:

“Thủy Thần nương nương là cố ý để ta đến trễ một chút, nàng nói không muốn để ngươi thấy dáng vẻ kia của nàng...Ngươi vẫn nên mau trở về đi, chậm trễ e là không kịp rồi.”

Tiêu Tương? Trậm chễ không kịp nữa, là ý gì?

Ta còn muốn hỏi, mắt hồ ly giống như sợ ta không muốn đi, lại đẩy ta một cái về phía trước:

“Ta tiễn ngài.”

Giống như vừa hoàn thành một giấc mơ, ta mở mắt ra.

Đầu tiên đập vào mắt là khuôn mặt Trình Tinh Hà.

Khuôn mặt kia hoàn toàn trái ngược với vẻ đẹp trai không đứng đắn ngày thường, mà là nhăn nhó, nước mũi chảy ròng ròng, khàn giọng, giống như đại hiếu tử số 1 thiên tự, lời nói lại ngỗ nghịch:

“Thất Tinh, cái đồ bất hiếu nhà ngươi, dám để cho lão tử làm người tóc bạc tiễn người tóc đen, còn phải giúp ngươi chăm sóc ông già kia...”

Ta bỗng chốc vui vẻ:

“Lau đi giọt nước mũi nhỏ xuống mặt của ta.”

Trình Tinh Hà còn chưa gào khóc xong, thoáng cái nghẹn lại cổ họng.

Hắn chợt cúi đầu, trong nháy mắt run rẩy hất ta từ trên đầu gối của hắn xuống:

“CMN, xác chết của Thất Tinh vùng dậy rồi!”

Lần này, cái đầu của ta bị đập thật mạnh vào sàn gỗ hoa lê, làm cho sau ót ta đau nhức một trận, hiện ra vô số sao Kim:

“Trình Tinh Hà, mẹ nhà ngươi!”

Sao Kim tan hết, ta liền nghe thấy những câu hỏi khó hiểu - Ách Ba Lan cũng bò tới, khó tin nhìn ta:

“Ca, ngươi là ca ca của ta sao? Không, ca của ta chết rồi...CMN, rốt cuộc ngươi là cô hồn dã quỷ từ đâu tới, dám mượn thi thể của ca ca ta để hoàn hồn?”

Nói xong, Ách Ba Lan tháo chiếc dép thêu hoa xuống, muốn đánh vào đầu ta.

Ta nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của hắn:

“Ngươi cầm tinh con hổ đấy à?”

Ách Ba Lan chớp chớp đôi mắt đã khóc đến đỏ hoe, lập tức hiểu ra, đôi mắt hạnh nhân trợn tròn:

“Ngươi...Ngươi thực sự là ca ta sao?”

Bình Luận (0)
Comment