Chương 350: A Mãn
Trình Tinh Hà cũng bò tới, một tay vươn ra nhéo mặt ta:
“CMN, thật đúng là tên này - không phải, vừa rồi bọn ta thấy ngươi rõ ràng đã chết rồi, làm sao sống lại được? Chẳng lẽ, ngươi và Diêm vương gia có giao tình à?”
Ta làm sao có năng lực lớn như vậy, bèn kể hết mọi chuyện cho bọn họ biết.
Thì ra, Tiêu Tương cũng biết, lúc nàng sống lại từ tiềm long chỉ, muốn máu và mạng của ta đến tế tự, cho nên, đã sớm bảo ta đòi một mạng của mèo tám đuôi.
Mạng sống là thứ không có cách nào có thể kéo dài, trên đời này chỉ có duy nhất loại mèo tám đuôi là có thể chia mạng của mình cho người khác, nhưng cái giá nó phải trả cho việc này cũng tương đối lớn - nếu muốn hóa thành hình người thăng tiên, lại phải mất một thời gian rất dài.
Bây giờ ngẫm lại - chuyện trước đây mèo tám đuôi tới tìm ta để giúp đỡ giáo sư La, 80% chính là do Tiêu Tương sắp xếp.
Nàng đã chuẩn bị sẵn cho ta từ lâu rồi.
Biểu cảm của Trình Tinh Hà lập tức thay đổi:
“Nói như vậy, Tiêu Tương không lừa gạt ngươi?”
Ta gật đầu:
“Ta vẫn luôn tin tưởng nàng...”
Nói đến đây, lời nói của mèo tám đuôi ngay tức thì vang lên trong lỗ tai.
Chậm trễ thì không kịp...
Ta ngẩng đầu đi tìm Tiêu Tương ngay.
Nhưng xung quanh đều không có bóng dáng Tiêu Tương, chỉ còn lại một đống hỗn độn đầy đất.
Ta nhíu mày:
“Tiêu Tương đâu?”
Biểu cảm của Trình Tinh Hà hơi kỳ quái:
“Không biết.”
Vừa nhìn đã biết hắn nói dối rồi.
Ta lập tức lo lắng - Hà Lạc không phải vẫn còn ở đây sao? Nàng có gây bất lợi cho Tiêu Tương không?
Ta cúi đầu xuống nhìn máu thịt mơ hồ trong ngón trỏ của mình, lau máu là có thể nhìn ra, những đường vân màu đỏ đại biểu cho Tiêu Tương đã biến mất.
Trên người...Thiếu một cái gì đó, cảm giác rất trống rỗng.
Ta đứng dậy, cố gắng đi tìm nàng.
Nhưng Trình Tinh Hà bắt lấy ta:
“Ngươi đừng đi! Ngươi có đi...cũng vô dụng.”
Ta quay đầu trừng mắt nhìn hắn:
“Ngươi nói cho ta biết đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, Trình Tinh Hà mới nói:
“Ngươi...Sau khi ngươi “chết”, nàng đã đánh nhau với tên mặc đồ màu xanh kia, nhưng rõ ràng đấu không lại người ta...Ta nghe nói, đó là vì nàng không chờ đợi đến khi nàng đầy bốn mươi chín ngày.”
Đúng rồi...Ta chợt nhớ tới, Tiêu Tương không phải muốn ở trên tiềm long chỉ đủ bốn mươi chín ngày, thiếu một phần cũng không được sao?
Lúc trước ở trong tòa nhà của Trương Thắng Tài kia, thời điểm đào quan tài là sáng sớm.
Nên đến sáng sớm hôm nay mới đủ thời gian! Nhưng bây giờ, còn thiếu hơn nửa tiếng đồng hồ nữa trời mới sáng, thời gian vẫn chưa đủ!
Trình Tinh Hà nói tiếp:
“Hơn nữa, nàng là vì phạm tội nghiệt mới bị đè ở Thanh Long cục, nếu không đợi đủ bốn mươi chín ngày ở trong Tiềm Long Chỉ sẽ bị ông trời phát hiện, giáng xuống thiên kiếp...”
Ách Ba Lan xen vào nói:
“Ông nội ta nói, thần linh có thần vị càng cao, cũng gặp phải thiên kiếp càng lớn, nếu trước kia nàng là Đông Hải thuỷ thần, vậy đoán chừng phạm vi năm km đều phải bị liên lụy. Trình Tinh Hà nói xong, người mặc đồ xanh kia cũng thở dài rời đi, giống như cũng sợ bị thiên kiếp của nàng liên lụy, còn nói thiên kiếp xuống, tan thành mây khói, thật sự quá lợi nàng...”
Lời còn chưa dứt, Trình Tinh Hà liền đánh vào đầu hắn một cái:
“Sao ngươi nhiều chuyện thế?”
Khó trách, Hà Lạc sẽ nói nàng chán sống!
Nói xong lại rất căng thẳng nhìn ta, nói:
“Ta khuyên ngươi đừng đi, đi cũng vô dụng! Chắc chắn là nàng sợ liên lụy đến ngươi, mới cách ngươi xa một chút, yên lặng chờ kiếp nạn, người ta chỉ muốn tốt cho ngươi, ngươi phải nhận tấm lòng...”
Trước mắt ta trắng bệch – trước đó nàng nói là mình lừa gạt ta, bảo ta đừng ghét nàng.
Ý là đã đồng ý sau này muốn ở cùng một chỗ với ta, nhưng hiện tại không được.
Chỉ vì bảo vệ ta, nàng tình nguyện từ Tiềm Long chỉ ra sớm để chịu thiên kiếp - cho dù cùng ta bị ném đến Cửu Long Áp Đỉnh, thì so với tan thành mây khói vẫn tốt hơn sao?
Cái này không đáng giá chút nào
Ta chạy ra ngoài và chạy qua.
Trình Tinh Hà muốn kéo ta:
“Đừng để hắn đi chịu chết!”
Ách Ba Lan cũng nhào tới:
“Ca, sau khi ngươi đi cũng không cứu được nàng!”
Trọng lượng của hai người đè lên người ta, sức mạnh của Ách Ba Lan bên ngoài thật lớn, nhưng ta không biết lấy đâu ra năng lực, thoáng cái đã đẩy hai người bọn họ ra.
Bọn họ còn muốn đuổi theo ta, một tay ta rút Thất Tinh Long Tuyền ra:
“Các ngươi đừng đi theo - thiên kiếp không cần phải để cho các ngươi chịu.”
Hai người bọn họ còn muốn nói gì đó, ta đã vọt vào trong màn mưa.
Vì trời âm u, cho nên không có ánh sáng sớm như trước đây, ta chỉ có thể thấy những màn mưa nặng nề phía sau, bầu trời từ màu đen biến thành chim bồ câu màu xám.
Nước mưa theo ót chảy thẳng xuống, ta từng chút từng chút lau đi nước mưa.
Ta muốn tìm nàng, ta muốn nói với nàng, chuyện tương lai gì đó, chúng ta hãy cùng nhau đối mặt đi.
Ngươi không thể nói chuyện mà không tính toán gì hết.
Nhưng giữa trời đất ngoại trừ mưa tuyến, ta không thể thấy gì cả.
Dẫn đường, ta phải tìm một người dẫn đường cho ta, đúng rồi, A Mãn.