Chương 351: Không Thể Tuyệt
Ta lập tức lấy lá vàng đầy chữ ra:
“A Mãn.”
“Cô gia.”
Vẫn là giọng nói quyến rũ quen thuộc kia:
“Chúng ta đã lâu không gặp, thời gian này sao ngươi không gọi ta?”
Nói xong, nàng nhíu mày, nâng ống tay áo rộng che ở trên đầu ta:
“Mưa to quá...”
Nàng ngẩng đầu lên, giọng nói chợt thay đổi:
“Thiên kiếp? Bạch Tiêu Tương...”
“Ngươi giúp ta một tay đi.”
Ta bắt lấy A Mãn:
“Ngươi dẫn ta đi tìm Tiêu Tương đi.”
A Mãn cau mày, chỉ vào bầu trời và nói:
“Ngươi có thấy đám mây đó không?”
Đám mây bay rất thấp, hình dạng giống như một bông sen năm cánh.
Thì ra đó là thiên kiếp đẳng cấp cao nhất, Thiên lôi gia đã tìm nàng rồi.
“Bạch Tiêu Tương vào trấn giữ Thanh Long cục, vốn là vì tích góp công đức để chuộc tội sát nghiệt lúc trước.”
A Mãn nói:
“Nhưng nàng tự tiện đi ra sớm, thiên kiếp không đánh nàng thì đánh ai?”
Nói xong, giọng nói của nàng dịu dàng xuống, mang theo sự thương tiếc:
“Ngươi còn có ta - nàng làm được, ta cũng làm được.”
“Nhưng ta chỉ cần nàng.”
Ta nhìn chằm chằm vào A Mãn:
“A Mãn, ta ra lệnh cho ngươi, phải giúp ta.”
Ánh mắt A Mãn lập tức tối sầm lại.
Nhưng ngay lập tức, nàng mỉm cười rất miễn cưỡng:
“Vâng.”
Theo chỉ dẫn của A Mãn, ta đến một chỗ, còn chưa tới gần, đã ngửi thấy một mùi máu tươi.
Bóng lưng của Tiêu Tương lẻ loi ngồi bên một hồ nước, trên vai đầy máu.
Ta ôm lấy nàng từ phía sau.
Nàng thực sự có một thực thể, đây là lần đầu tiên ta được ôm lấy nàng.
Cơ thể nàng lạnh như băng, giống như căn bản không có nhiệt độ vậy.
Dáng người mảnh khảnh của nàng khẽ run lên, cắn răng:
“Mèo tám đuôi thật to gan.”
Nhưng nàng dường như đã vô cùng suy yếu, lời này mặc dù vẫn tàn nhẫn như lúc trước, nhưng không có khí thế của khi đó.
“Đã nói ở cùng một chỗ với ngươi rồi thì phải tính toán chứ.”
Ta nói:
“Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, ta đều sẽ cùng ngươi đối mặt.”
Nàng đưa tay muốn đẩy ta ra:
“Ta sẽ nhận tấm lòng của ngươi, nhưng ngươi đừng lãng phí mạng sống của mèo tám đuôi.”
“Ta không cần ngươi nhận tấm lòng này.”
Nàng cười:
“Có thể đi ra ngoài một lần này là đã tốt lắm rồi.”
Sau đó, nàng nhìn về phía A Mãn:
“Sau này, ngươi phải thay ta chăm sóc hắn thật tốt.”
A Mãn cắn răng:
“Ngươi không có tư cách ra lệnh cho ta.”
Tiêu Tương cũng cười, giơ tay lên sờ mặt ta, đôi mắt to không thấy đáy tràn đầy lưu luyến:
“Ta còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng không kịp nữa rồi.”
Ta vừa định nói gì đó, Tiêu Tương bỗng nhiên giơ tay lên.
Một tiếng gió xẹt qua bên tai ta, ta trơ mắt nhìn cảnh sắc xung quanh nhanh chóng lui về phía sau - ta giống như bị một bàn tay vô hình túm lấy, kéo về phía sau rất xa.
Mà đúng lúc này, một luồng tia chớp sáng ngời từ trên đầu sáng lên.
Những đám mây màu xám phát ra một tiếng động ầm ầm.
“Tiêu Tương!”
…
Ta muốn trở lại bên cạng nàng, nhưng A Mãn ôm lấy ta:
“Cô gia, ngươi không thể chết!”
Tiêu Tương cũng không thể chết!
Ta hét lên:
“A Mãn, lùi lại cho ta!”
A Mãn lập tức buông lỏng tay, ta liền nhào về phía Tiêu Tương.
Trên đỉnh đầu có một luồng ánh sáng trực tiếp nổ xuống, Tiêu Tương đột nhiên ngẩng đầu, khó tin nói:
“Tại sao ngươi còn quay lại...”
Ngươi coi mạng sống của ta còn quan trọng hơn mạng của ngươi, vậy ta đối với ngươi, đương nhiên cũng phải hồi báo như vậy.
Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết là được rồi.
Xa xa truyền đến giọng nói của Trình Tinh Hà:
“Thất Tinh, ngươi có bị điên không...”
Còn có A Mãn hét chói tai đến tê tâm liệt phế:
“Cô gia!”
Luồng ánh sáng kia nổ tung bên cạnh bọn ta, thậm chí ta còn nghe được âm thanh tóc mình bị đốt cháy, không khỏi ôm chặt Tiêu Tương, che chở đầu nàng ở trong ngực mình, nhắm chặt mắt lại.
Một giây chờ chết còn dài hơn cả đời còn dài.
Nhưng thời gian này cũng quá dài...Lâu như thế, ta dường như còn có cảm giác, mở mắt ra, lập tức ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy trước người bọn ta có một cái hố thật lớn, cái hố kia bị cháy đen một mảng, những hạt mưa rơi xuống, còn đang từ từ bốc hơi nóng.
Kỳ quái, chẳng lẽ hôm nay Thiên lôi gia không thấy đường nên đánh lệch?
Nhưng dấu vết đó...cách quá gần bọn ta, hoàn toàn là sát bên người.
Tiêu Tương mở mắt ra, cũng khó tin nhìn mặt đất:
“Chuyện này không thể nào...”
“Mẹ kiếp.”
Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan chạy tới, Trình Tinh Hà trợn tròn mắt, cứng lưỡi nhìn cái hố đen kia:
“Như vậy cũng được ư? Móa nó, Thất Tinh, mạng chó này của ngươi còn lớn hơn cả trời đấy, sao ngay cả Thiên lôi gia cũng không nỡ đánh ngươi?”
“Không nỡ ư?”
Ta vội hỏi:
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Ách Ba Lan muốn nói gì đó, Trình Tinh Hà lại đẩy đầu hắn ra, cướp lời nói:
“Ngươi không biết đấy, vừa rồi Thiên lôi đã nhắm rõ ràng là đánh về phía hai người các ngươi, nhưng đến trên đầu ngươi lại bất chợt rẽ hướng, giống như ngồi trên cầu trượt vậy! Lại nói, Thất Tinh, chẳng lẽ trong đầu ngươi cây nam chân chống sét sao?”
Cho dù ta thật sự cấy nam châm tránh sét, cũng chẳng qua chỉ dẫn sấm sét xuống đất, chưa từng nghe nói qua có thể rẽ giữa chừng!
Ách Ba Lan thật vất vả mới cướp được cơ hội nói chuyện:
“Ca, theo ta thấy, là mạng ngươi không thể tuyệt!”