Chương 352: Tuyệt Chiêu
Trình Tinh Hà vội gật đầu:
“Thật đừng nói, không chừng ông trời thấy mạng chó này của ngươi vẫn còn tác dụng khác.”
Mặc kệ là vì cái gì, ta lập tức vui mừng, thật không ngờ kiếp nạn lớn như vậy cũng có thể thoát khỏi, gần đây ta có hồng phúc ngang trời sao.
Nhưng lúc này, ánh mắt Tiêu Tương nhìn chằm chằm ta có chút kỳ quái.
Ta vội hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Có phải...bị doạ sợ không?”
Tiêu Tương lắc đầu, nói:
“Có lẽ, là bởi vì...”
Nàng hiển nhiên là biết gì đó, nhưng đây hình như là điều quan trọng kiêng kị gì đó, cuối cùng nàng vẫn không nói ra.
Mặc dù trong lòng ta rất tò mò, nhưng thấy nàng không muốn nói, ta cũng không ép nàng, trực tiếp đỡ nàng dậy:
“Lần này xong rồi, chúng ta cuối cùng cũng...”
Một câu “Vén mây đen gặp trăng sáng” còn chưa nói ra, bỗng nhiên sắc mặt Tiêu Tương thay đổi, lập tức lạnh đi, thoáng cái đẩy ta bảo vệ ở phía sau, con ngươi sâu không thấy đáy nhìn về phía sau ta.
Kẻ ngốc cũng biết thần thái này đại biểu cho cái gì, ta lập tức quay đầu lại, nhưng chưa kịp quay lại, Tiêu Tương bỗng nhiên ôm lấy đầu ta.
Cùng lúc đó, một tiếng xé gió nổ tung bên tai ta, ta cảm giác được giống như là có cái gì nóng rực, quất về phía bọn ta.
Ta lập tức ngẩng đầu, lập tức phát hiện rõ ràng Tiêu Tương che chở ta, trên gương mặt xinh đẹp của nàng lại xuất hiện một vết thương.
Mùi này...
Là dây thừng đuôi ngọc tơ vàng (thường được gọi là đả thần tiên, chuyên dùng để đánh tà thần), dính Thiên Quỳ!
Loại vật này ngay cả Thiên lôi gia cũng không chịu nổi, móa nó, là ai muốn xuống tay tàn ác với Tiêu Tương?
Một cỗ lửa giận bốc lên, ta lập tức quay đầu lại, nhưng Tiêu Tương vẫn không cho, chỉ lạnh lùng nói:
“Những thứ tham lam vô độ này, xem ra là chán sống...”
Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan trực tiếp trợn tròn mắt, mà Ách Ba Lan lại rất ngây ngốc, ta nghe thấy hắn lẩm bẩm nói một câu:
“Tỏa Long Trận...”
Tỏa Long Trận? Tại sao cái này lại nghe quen thế nhỉ?
Ta chợt nhớ tới, đó không phải là cái mà ông nội của Ách Ba Lan đã thiết lập ở trong sân vườn sao?
Cùng lúc đó, rất nhiều sợi dây thừng đuôi ngọc tơ vàng giống như rắn sống bật ra bên cạnh bọn ta, Tiêu Tương nhẹ nhàng xoay người, chắn ở phía trước ta, quần áo màu trắng lập tức cũng xuất hiện một chút hư hại.
Ta lập tức muốn rút Thất Tinh Long Tuyền ra – một người đàn ông để cho người phụ nữ của mình chắn ở phía trước là chuyện quái gì đây, nhưng Tiêu Tương thấp giọng nói:
“Bắc Đẩu, ngươi đừng động tay - những người này dám duỗi dây thừng đuôi ngọc tơ vàng ra để ra tay với ngươi, ta muốn giết chết bọn họ.”
Giọng nói kia đằng đằng sát khí, doạ người đến nói không nên lời!
Tại thời điểm này, một âm thanh vỗ tay vang lên:
“Được lắm! Một cặp tình nhau cứ tình chàng ý thiếp - một tà thần, một tai tinh, thật xứng đôi.”
Ta đã từng nghe giọng nói này...Lão già khốn khiếp Mã Nguyên Thu kia!
Bé ngoan, móa nó, ta còn chưa tìm hắn tính sổ, hắn lại đưa người tới cửa trước, ta xoay người, “Xoạt” một tiếng rút Thất Tinh Long Tuyền ra, nhưng vừa quay đầu lại, ta lập tức ngây ngẩn cả người.
Ông cụ Lan vậy mà lại đứng ở bên cạnh Mã Nguyên Thu, mười ngón tay mảnh khảnh đang thuần thục khống chế những sợi dây đuôi ngọc tơ vàng kia!
Hắn...Không phải là muốn phá Tứ tướng cục sao? Tiêu Tương được thả ra, hắn phải vui mừng mới đúng, tại sao lại đứng chung với Mã Nguyên Thu?
Ta quay đầu lại nhìn Ách Ba Lan, Ách Ba Lan tiếp xúc với ánh mắt của ta, lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói:
“Ca, ngươi tin ta đi...Ta thật sự không biết, ông nội ta làm sao có thể...”
Ách Ba Lan hình như không nói dối, từ nhỏ ta đã đi theo ông cậu ba đến lớn lên, năng lực nhìn người của ta cũng có một phần, nếu Ách Ba Lan thật sự là một kẻ mật thám, vậy hắn diễn xuất cũng quá cao siêu.
Mà mặt mày ông cụ Lan hiền lành cười nói:
“Cháu trai ngoan, thật ra từ lâu ông nội đã muốn tìm người mang tiềm long chỉ này đến phá cục rồi, nhưng đi mòn gót giày cũng không tìm được, giờ lại hoàn toàn không tốn chút công sức nào, toàn bộ đều nhờ cháu ngoan của ta!”
Biểu cảm trên mặt hắn vẫn là vẻ hiền lành, nhưng sợi dây thừng trong tay rõ ràng vừa đưa ra đã tàn nhẫn hơn một chút, từng chiêu đều như muốn lấy mạng người khác!
Tiêu Tương vung tay áo lên, vô số sợi dây thừng trực tiếp bị cắt đứt, rơi xuống đất, nhưng tay ông cụ Lan giống như có thể biến ảo thuật, giống như là dây thừng được cất giấu lấy ra dùng mãi cũng không hết, hoàn toàn không kịp chém hết, cuồn cuộn không ngừng bốc ra ngoài.
Giọng nói của Ách Ba Lan có chút run rẩy:
“Đây là tuyệt chiêu đặc biệt của ông nội ta - Thiên Thủ Quan Âm Tỏa Long Trận. Nghe nói, khi hắn còn trẻ, dùng một chiêu này đã săn bắt được một con Kỳ Lân sống ở Tây Xuyên!”
Lúc này, ta mới phát hiện bên cạnh bọn ta bắt đầu hình thành một dấu vết hình lục giác, trận pháp hình thành, uế khí chợt ép về phía Tiêu Tương...