Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 359 - Chương 359 - Vảy Ngược

Chương 359 - Vảy Ngược
Chương 359 - Vảy Ngược

Chương 359: Vảy Ngược

Ông cụ Lan hơi ngẩn ra, tiếp theo nổi giận:

“Nghiệt chướng nhà ngươi, ngươi muốn tạo phản?”

Ánh mắt Ách Ba Lan lóe ra, lớn tiếng nói:

“Ta không quản nhiều như vậy...Lý Bắc Đẩu, hắn chính là ca ca ta!”

Mã Nguyên Thu cũng nhìn thấy, liền cười với ông cụ Lan:

“Còn tưởng là nhà Chung Đỉnh nhà họ Lan các ngươi biết nhất là trật tự lớn bé, nhưng vì mưu đồ Chân Long huyệt đời sau này, ông cụ Lan, khổ cho ngài rồi...”

Trên mặt ông cụ Lan không nhịn được, đánh vào sau gáy Ách Ba Lan, Ách Ba Lan giống như sợi mì ngã xuống đất, ông cụ Lan mới nói tiếp:

“Chuyện nhà họ Lan bọn ta vẫn không tới phiên một người ngoài khoa tay múa chân.”

Ta trơ mắt nhìn Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan, lửa giận trong lòng gần như muốn thoát ra, Mã Nguyên Thu...

Ta hận không thể băm hắn thành tám mảnh, không phải, chặt thây thành vạn khúc!

Mà Mã Nguyên Thu dường như biết ta đang nghĩ gì, động tác bóp cổ ta càng mạnh hơn:

“Nhóc con...ngươi đang mắng ta trong lòng phải không? Không sai...Ngươi có bản lĩnh, có can đảm, ngươi không có bất kỳ sai lầm nào, nhưng ngươi sai ở chỗ, ngươi chỉ là một Huyền cấp, ngươi quá yếu.”

Nói xong, động tác dưới chân hắn càng nặng, ót Trình Tinh Hà lập tức nổi gân xanh, nhưng hắn vẫn không nói tiếng nào.

Hắn nói tiếp:

“Hai người bọn họ cũng giống vậy, trên đời này, kẻ yếu đuối không có quyền phát biểu, ta biết, ngươi muốn bảo vệ anh em của ngươi, người phụ nữ của ngươi, đáng tiếc trên đời này, quy tắc duy nhất chính là mạnh hiếp yếu.”

Mạnh hiếp yếu...

“Ta nói rồi, nếu ngươi là Thiên cấp, chỉ sợ ta sẽ không đấu lại ngươi.”

Mã Nguyên Thu cười càng ngày càng vui vẻ:

“Đáng tiếc, ngươi không phải.”

Phải, nếu ta có thể mạnh mẽ hơn...Ta cắn chặt răng - ta có thể mạnh mẽ hơn...

Ta có thể bảo vệ những người quan trọng trong lòng ta!

Mã Nguyên Thu bày ra vẻ mặt đắc ý, còn nở nụ cười với Tiêu Tương:

“Được rồi, ta cũng muốn nhìn xem, là hắn chết trước hay là ngươi quỳ xuống trước.”

Vừa dứt lời, trước mắt ta tất cả đều là một mảnh màu đỏ - cảm giác hít thở không thông dâng lên, ánh mắt cũng giống như lần huyết tế Tiêu Tương trước đây, chậm rãi muốn phủ xuống, nhưng ta vẫn muốn nói với Tiêu Tương - không được quỳ, không được quỳ!

Trong mắt của ta, tôn nghiêm của ngươi quan trọng hơn mạng sống của ta!

Ngươi là thủy thần cao cao tại thượng đấy!

Nhưng Tiêu Tương cúi đầu, thật sự từ từ quỳ xuống.

Trái tim ta giống như bị siết chặt, đau đớn tột cùng, căn bản không thở nổi, loại cảm giác này còn khó chịu hơn giết chết ta!

Ta chẳng những không thể bảo vệ nàng, còn để nàng phải chịu sự sỉ nhục này...

Ta không muốn tiếp tục như thế này nữa!

Biểu cảm của Giang Thần vô cùng hài lòng:

“Ta thích con rồng này.”

Mà Mã Nguyên Thu cười ha ha, còn nhìn ông cụ Lan cười nói:

“Ông già, ngươi thấy chưa - Thủy Thần thì sao chứ? Không phải vẫn ngoan ngoãn nghe lời chúng ta sao?”

Ông cụ Lan cười ngượng ngùng, ánh mắt nhìn Tiêu Tương cũng tràn đầy khinh thường!

Ta không muốn...Ta không muốn Tiêu Tương bị người ta nhìn với ánh mắt này!

Mà lúc này, Mã Nguyên Thu hơi buông tay, không khí một lần nữa tràn vào, ta không khống chế được ho khan dữ dội, mùi máu tươi lan tràn khắp khoang miệng, đầu cũng bởi vì thiếu oxy mà đau nhức.

Mã Nguyên Thu tiếp tục nói với Giang Thần:

“Nếu ngài không chê mà muốn con rồng này, còn phải lấy một thứ từ trên người rồng, giao cho ngài, ngài mới có thể thật sự trở thành chủ nhân của nàng.”

Giang Thần vội hỏi:

“Cái gì?”

Khóe mắt ta thấy vậy, Mã Nguyên Thu nhìn vào một vị trí trên người Tiêu Tương.

Theo ánh mắt của hắn nhìn qua, trái tim ta lập tức trầm xuống.

Trên vị trí kia có một phiến vảy rồng nhưng lại khác với những vị trí xung quanh.

Đó là một vảy rồng ngược.

Mỗi người đều từng nghe nói, rồng có vảy ngược, chạm vào thì chết.

Vị trí kia chắc chắn là điểm yếu của Tiêu Tương!

Mà trên tay kia của Mã Nguyên Thu, không biết từ lúc nào, đã có thêm một thứ quái lạ, xung quanh có mười hai sợi dây, giống như một cây gậy xuyên qua hai cái giá đèn lồng, hai đầu nhọn.

Thứ này còn kèm theo một loại ánh sáng bảy màu.

Phật quang?

Đây là...Chày kim cang!

Ta đã biết hắn muốn làm gì...Chày kim cang là vũ khí của La Hán, chuyên dùng để Hàng Long!

Mã Nguyên Thu kéo ta đi tới bên cạnh Tiêu Tương, dựa vào nàng gần như vậy, chỉ cảm thấy nàng đẹp hơn, đôi mắt màu bạc của nàng nhìn chằm chằm ta, lại không có sát khí và sự hung ác, ngược lại giống như là đang vui mừng...

Vui mừng vì ta không sao!

Mà lúc này, cổ tay Mã Nguyên Thu vừa chuyển, thành thạo lật Chày kim cang lại, thứ kia mang theo lệ phong quét qua phiến vảy rồng ngược của Tiêu Tương.

Hắn muốn cạy phiến vảy rồng ngược kia xuống!

Thật chết tiệt, ta không thể để hắn chạm vào người nàng!

Mắt thấy lực chú ý của Mã Nguyên Thu đều đặt cả trên phiến vảy rồng ngược, ta cũng không biết đã lấy sức lực từ đâu ra, ta nhanh chóng xoay người chắn ở phía trước Tiêu Tương.

Bình Luận (0)
Comment