Chương 358: Ngu Ngốc
Trình Tinh Hà vừa nhìn, mặt đã trắng bệch, mắng:
“Lão già khốn khiếp nhà ngươi sao lại không biết xấu hổ vậy, đánh không lại thì dùng âm chiêu!?”
Nói xong, hắn liền nhào về phía Mã Nguyên Thu.
Mã Nguyên Thu hoàn toàn lơ đễnh, nhưng không ít người như hổ rình mồi đi ra, trực tiếp ấn Trình Tinh Hà xuống đất.
Mà lúc này, một trận gió mạnh nổi lên, Tiêu Tương nhìn thấy ta bị thương, ánh mắt tàn nhẫn, hiển nhiên càng tức giận hơn, lập tức vọt về phía Mã Nguyên Thu.
Không ít người lập tức bảo vệ Giang Thần, kéo hắn đến nơi an toàn, Trình Tinh Hà nhân cơ hội giãy dụa, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng này, chỉ hét lên một tiếng thảm thiết, Ách Ba Lan nhìn ông mình như vậy cũng chỉ biết chết lặng, cả người đều ngây ngốc, ta vẫn không hề sợ hãi, muốn ăn thì ăn chết lão già Mã Nguyên Thu này đi!
Nhưng Mã Nguyên Thu lớn tiếng nói:
“Tà Thần, ta biết, ngươi xem trọng người phá cục này còn nặng hơn cả mạng sống của mình, nếu ngươi không muốn để hắn chết thì nên ngoan ngoãn một chút cho ta!”
Nói xong, một tay Mã Nguyên Thu bóp cổ ta, trước mắt ta lập tức trắng bệch...
Mà Tiêu Tương mắt thấy Mã Nguyên Thu làm vậy, trong mắt tràn đầy tức giận, đau lòng kêu một tiếng rồng ngâm, nhưng nàng thật sự ngừng lại, gắt gao nhìn chằm chằm Mã Nguyên Thu.
Ta muốn Tiêu Tương tới đây, ta muốn nàng đừng vì ta mà chịu sự khống chế của người khác, nhưng cổ ta bị bóp chặt, hoàn toàn không nói gì được.
Mã Nguyên Thu rất hài lòng, tiếp theo nhìn Giang Thần, lớn tiếng nói:
“Còn có...Quỳ xuống trước Giang Thần!”
Giang Thần đẩy người bên cạnh ra, nhìn vẻ mặt Tiêu Tương càng cảm thấy hứng thú:
“Con rồng này cũng có thể nhận chủ à?”
Nhận chủ, gân xanh trên trán ta lập tức nổi lên. Tên khốn kiếp này, ngươi móa nó dựa vào cái gì...
Rồng ngồi tít trên cao, là sinh vật kiêu ngạo nhất, huống chi Tiêu Tương lại ăn hương khói được cung phụng, bảo nàng quỳ xuống, không có sự sỉ nhục nào khó chịu hơn thế!
Mã Nguyên Thu...Ta muốn điều động ra tất cả sức mạnh để ấn Mã Nguyên Thu trên mặt đất, hung hăng đánh, nhưng kịch độc Phong Linh Tán dường như đã ngăn cản tất cả, ta không dùng được gì cả!
Trình Tinh Hà lau máu trên mặt, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Lão già ngu ngốc nhà ngươi, móa nó, ngươi đã sống đến từng tuổi này rồi còn không biết thể diện à?”
Nói xong, Trình Tinh Hà nhặt Thất Tinh Long Tuyền lên, lập tức chém về phía Mã Nguyên Thu.
Nhưng dù sao hắn cũng không phải chủ nhân của Thất Tinh Long Tuyền, Mã Nguyên Thu chỉ hơi nghiêng đầu, Thất Tinh Long Tuyền liền chém vào khoảng không bên cạnh hắn, mà ta cũng không thấy rõ hắn ra tay như thế nào, chỉ thấy đầu gối Trình Tinh Hà dường như bị người ta đá một cước, lập tức quỳ trên mặt đất, sau đó kêu thảm thiết một tiếng – không biết từ lúc nào, Mã Nguyên Thu đã dùng chân giẫm lên tay Trình Tinh Hà!
Trái tim ta lập tức lạnh đi - ta chỉ biết Mã Nguyên Thu là Hắc tiên sinh, nhưng không ngờ thân thủ của hắn lại lợi hại như vậy!
Trên mặt Mã Nguyên Thu vẫn là nụ cười hiền hoà, nhưng dưới chân lại dùng sức, thậm chí ta còn nghe thấy tiếng xương tay của Trình Tinh Hà bị hắn giẫm nát vang lên rất nhỏ!
Mặt Trình Tinh Hà liền trắng bệch, hắn giống như cá bị bỏ rơi lên bờ, há to miệng, hiển nhiên cơn đau này làm cho người ta hô hấp cũng khó khăn, nhưng hắn thật sự không nói gì, chỉ gắt gao trừng mắt nhìn Mã Nguyên Thu.
Mã Nguyên Thu vẫn mỉm cười:
“Chàng trai, người trẻ tuổi vẫn nên cười nhiều là tốt hơn.”
Sau đó, Trình Tinh Hà cắn chặt hàm răng đến nỗi vang lên tiếng lách cách:
“Ta cười mẹ nhà ngươi...”
Mã Nguyên Thu tiếc nuối lắc đầu:
“Mẹ ta qua đời đã lâu...”
Nhưng ta chú ý tới, lúc Mã Nguyên Thu nhắc tới hai chữ “mẹ ta”, ánh mắt lạnh xuống giống như là xúc động vì vết sẹo năm xưa.
Không hiểu sao ánh mắt này khiến ta cảm thấy, dường như ta đã từng nhìn thấy biểu cảm này!
Nhưng...Rốt cuộc đã gặp ở đâu rồi?
Ách Ba Lan thấy thế, nhặt một tảng đá trên mặt đất lên, hét lớn một tiếng, liền đập về phía Mã Nguyên Thu:
“Ngươi thả ca ca ta ra!”
Nhưng Ách Ba Lan còn chưa tới, cổ tay đã bị người khác bắt được.
Đó là ông cụ Lan.
Ông cụ Lan bởi vì khống chế dây thừng đuôi ngọc tơ vàng, trên bàn tay tung hoành khắp nơi, tất cả đều là vết thương rất sâu, trầy da rách thịt, nhưng sức lực vẫn không giảm, cổ tay Ách Ba Lan bị hắn nhéo nhẹ một cái, tảng đá kia lập tức rơi xuống đất.
Ách Ba Lan khó tin nhìn ông cụ Lan:
“Ông nội...”
Ông cụ Lan lạnh lùng nói:
“Chuyện này ngươi không được xen vào...Thứ chúng ta cần là Chân Long huyệt.”
“Nhưng mà...”
Ách Ba Lan không cam lòng:
“Ca ca ta, hắn...”
“Móa nó!”
Ông cụ Lan tức giận rống lên:
“Ai là ca ca của ngươi? Hắn có tư cách gì mà trở thành ca ca của ngươi? Tên ca ca của ngươi là Lan Như Vân, ngươi quên rồi sao?”
Ách Ba Lan cắn răng, lại giống như đã hạ quyết tâm, liên tục giãy dụa trong tay ông cụ Lan.