Chương 357: Phong Linh Tán
Ngay trong nháy mắt này, con ngươi màu bạc hơi nheo lại, thế nhưng thật sự có chút chần chờ.
Ta cảm thấy hạnh phúc, nàng nhận ra ta!
Cùng lúc đó, ta nghe thấy một tiếng bước chân từ rừng cây xung quanh, giống như có rất nhiều người đến.
Là Địa cấp cao cấp - trên người đều mang theo sát khí!
Mà Mã Nguyên Thu cũng dần dần xuất hiện từ phía sau bụi cây.
Lão già khốn khiếp này! Thì ra vừa rồi là hắn cố ý giả chết để bọn ta buông lỏng lòng đề phòng.
Mà tình thế vừa rồi, ta căn bản không kịp vọng khí!
Trình Tinh Hà cũng trợn tròn mắt:
“Lão già này...thế mà còn dẫn theo viện quân từ bên ngoài!”
Trên tay những người này còn có một loại khí xám quái dị - giống như Âm Phục Linh vậy!
Sắc mặt ông cụ Lan cũng thay đổi, biểu cảm âm tình bất định nói:
“Thì ra...ngươi vẫn còn người đứng đằng sau.”
Mã Nguyên Thu cười nói:
“Con người ta sao, thích đảm bảo từ hai phía. Hơn nữa, thật ra ban đầu ta cũng không ngờ tới ông cụ Lan ngươi có thể thất thủ.”
Sắc mặt ông cụ Lan càng khó coi, nhưng dường như hắn có chút kiêng dè Mã Nguyên Thu, lời nói đến miệng lại nuốt xuống.
Giang Thần đi ra từ trong đám người giống như hạc đứng giữa bầy gà, nhìn Tiêu Tương, thở dài nói:
“Thì ra trên đời này thật sự có rồng – còn là rồng đẹp như thế.”
Sự thưởng thức trong giọng nói của hắn làm cho lão đại trong lòng ta khó chịu.
Tiêu Tương cúi đầu, dữ tợn nhìn chằm chằm bọn họ, há miệng định nhào tới.
Nhưng lúc này, những tiên sinh Địa cấp kia bỗng nhiên bắn những thứ màu xám tro kia về phía Tiêu Tương.
Những thứ kia gặp gió lại biến thành từng chùm từng chùm sương đen, mừng như điên lao về phía Tiêu Tương.
Ta còn chưa thấy rõ, một tay của Trình Tinh Hà đã nắm lấy tay ta:
“Hỏng rồi...đó là Bàn Long Rận, chuyên dùng để khắc chế rồng!”
Thì ra, Bàn Long Rận là một loại linh trùng, chuyên môn ăn linh khí trên người rồng – vảy rồng đao thương bất nhập, nhưng Bàn Long Rận có thể tiết ra nọc độc đặc biệt, đặc biệt có thể dung hoà vảy rồng và chui xuống phía dưới ăn thịt rồng!
Mã Nguyên Thu thấy Trình Tinh Hà biết, ngược lại có hơi bất ngờ:
“Không ngờ ngươi cũng sành đời đấy nhỉ. Không sai, bọn ta đã bắt đầu chuẩn bị những đồ vật này từ lâu rồi, về phương diện mộ cổ và phong thủy nhãn, không biết tìm bao nhiêu rồi, chỉ vì chiêu đãi con rồng này.”
Quả nhiên, Tiêu Tương nhìn thấy Bàn Long Rận, vẻ mặt càng ngày càng lạnh đi, nàng vung móng vuốt đánh rơi rất nhiều, có không ít con chằng chịt rơi xuống đất, nhưng những Bàn Long Rận kia thật sự quá nhiều, vẫn có không ít con rơi vào trên vảy rồng của Tiêu Tương.
Không lâu sau, trên người Tiêu Tương xuất hiện từng mảnh vết máu!
Trái tim ta lập tức đau nhói, trước đó đã có vết thương cũ do Hà Lạc để lại, lại đụng phải cái này, bây giờ nàng đau cỡ nào chứ?
Bất luận thế nào, ta cũng phải bảo vệ nàng!
Trình Tinh Hà nhìn ra ta không đúng, muốn kéo ta, nhưng ta hất hắn ra, chạy tới chỗ những tiên sinh đang thả Bàn Long Rận kia:
“Tiêu Tương, ngươi mau chạy đi!”
Thất Tinh Long Tuyền vung ra, khói mù màu đen bị ta chặt đứt, không ít người thấy thân thủ của ta, thấp giọng tặc lưỡi:
“Một tên Huyền cấp sao lại có loại năng lực này chứ?”
“Rốt cuộc hắn có lai lịch gì?”
Tiêu Tương hơi chần chờ, sắp bay lên trời, nhưng Mã Nguyên Thu đã chuẩn bị tốt từ trước, lại ném một thứ gì đó màu đen vào đầu ta.
Thứ kia đụng phải kiếm khí của Thất Tinh Long Tuyền, nổ tung trên không trung, bột phấn màu đen rơi xuống khắp người ta.
Nhưng đúng lúc này, bả vai ta đột nhiên đau nhức - cảm giác này lại rất quen thuộc.
Ta đã từng nếm qua nỗi đau này, ngay tức thì phản ứng lại – là cảm giác mà lần trước ở Thái Cực Đường, trong Phong Linh Tán!
Thứ này gặp vết thương là có thể lẻn vào!
Hành khí lập tức tiêu tán, trong nháy mắt vật đó chui vào vết thương trên cổ tay khiến ta đau đến tận xương tủy!
Ta hít một hơi khí lạnh, Thất Tinh Long Tuyền lập tức rơi xuống đất, giọng nói Mã Nguyên Thu âm trầm vang lên:
“Ta đã tính toán hết rồi, quẻ bói lần này bảo là vừa xuất quân đã chiến thắng rồi.”
Cơn đau nhức theo vết thương trên vai lan truyền vào trong cơ thể, giống như là vô số kim thép bơi trong mạch máu.
Mã Nguyên Thu tập trung tinh thần nhìn ngón trỏ tay phải của ta:
“Tiềm Long Chỉ quả thật không tệ...Có thể cất giấu cho ngươi rất nhiều đồ tốt.”
Giấu đồ ư...
Ta chợt nhớ ra, lần trước, Tiêu Tương để cho giao của sông Hoàng Hà tiến vào trong ngón trỏ.
Chẳng lẽ, hành khí vừa rồi là giao cho ta?
Đúng rồi, trước khi Tiêu Tương tu dưỡng trong Tiềm Long Chỉ, có thể áp chế hoàn toàn linh khí giao long kia, nàng vừa đi như vậy, sức mạnh giao long liền phát ra!
Nhưng Phong Linh Tán chuyên môn khắc chế linh vật trên người, ta lại thấy một cánh tay dần dần đen đi giống như lần trước.