Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 356 - Chương 356 - Sắc Bén

Chương 356 - Sắc Bén
Chương 356 - Sắc Bén

Chương 356: Sắc Bén

Ách Ba Lan hét lớn:

“Ông nội!”

Hắn muốn chạy tới, nhưng bị Trình Tinh Hà ôm lấy eo ngăn cản:

“Ngươi nhìn vợ của Thất Tinh kìa! Móa nó, lần này xong rồi, chúng ta đều phải thành tế phẩm tế Trung Nguyên...”

Mà ánh mắt của Mã Nguyên Thu chỉ nhắm vào người Tiêu Tương.

Chỉ thấy sau khi sợi dây thừng đứt ra, trên người Tiêu Tương bao phủ một tầng khí tức màu bạc, giống như một lớp sương mù dày đặc, mà trong sương mù dày đặc này xen lẫn rất nhiều tia chớp nhỏ và tiếng sấm nhỏ.

Tầng sương mù dày đặc này càng lúc càng lớn, xuyên thấu qua lớp sương mù, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng màu trắng cực kỳ tráng lệ kia.

Tiếp theo, bóng dáng kia đột nhiên bay lên trời, giữa không trung phát ra một âm thanh vô cùng ác liệt.

Thảo nào, mọi người hay gọi âm thanh rút bảo kiếm ra khỏi vỏ là rồng ngâm - thì ra đây chính là tiếng rồng ngâm.

Ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh tượng tráng lệ nhất mà từ lúc sinh ra tới giờ ta chưa từng thấy.

Một con rồng khổng lồ, màu trắng nằm giữa không trung, cho dù là trời âm u, lớp vảy đầy người cũng mang theo ánh sáng lấp lánh rực rỡ kinh người, khí thế kia giống như dùng nửa con mắt nhìn xuống thiên hạ, nhìn xuống chúng sinh!

Đây chính là nguyên thân của Tiêu Tương...

Nhưng mà, đẹp thì đẹp, lại làm cho người ta không dám nhìn gần, con ngươi màu bạc của nàng trừng lớn, cả người hừng hực sát khí giống như sát thần hủy diệt trời đất trong truyền thuyết thượng cổ!

Mấy tên Vũ tiên sinh kia đã bị dọa ngây ngốc như gà gỗ, không có chút phản ứng nào, chỉ có một người phản ứng nhanh ngã trên mặt đất, giãy dụa muốn chạy, nhưng đôi chân bủn rủn, ngay cả đứng cũng không đứng lên được chứ đừng nói là chạy.

Mã Nguyên Thu ngẩng cổ nhìn chằm chằm Tiêu Tương, hiển nhiên cũng dường như không thể tin vào mắt mình.

Mà Tiêu Tương lại phát ra tiếng rồng ngâm tàn nhẫn, giống như là bộc phát trận lôi đình, tiếp theo, một trận gió mạnh từ giữa không trung ác liệt nhào xuống, mấy tên Vũ tiên sinh vừa rồi dùng thiết liên tử đánh ta lập tức biến mất giống như chưa hề tồn tại vậy.

Tiếp theo, nàng liền vọt về phía ông cụ Lan và Mã Nguyên Thu!

Mã Nguyên Thu nhịn không được lui về phía sau một bước, nhưng hắn cũng biết, chỉ lui lại đương nhiên không thể tránh thoát, lúc này, trừ phi là có thể lên trời độn thổ!

Mà vừa rồi, ông cụ Lan đã phí toàn bộ tâm sức cho Thiên Thủ Quan Âm Tỏa Long Trận, hiện tại chỉ ngồi trên mặt đất, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, lập tức cũng bày ra vẻ mặt hoảng sợ.

Một cái đầu rồng cực kỳ xinh đẹp cuốn theo mây mù lao ra, áng sáng rực rỡ sáng chói, mở ra hàm răng sắc bén bay thẳng về phía bọn họ.

Nhưng lúc này, Ách Ba Lan lập tức vứt bỏ Trình Tinh Hà, nhào về phía ông cụ Lan:

“Mặc kệ ngươi là ai, ngươi dám động đến một sợi lông của ông nội ta, ta sẽ liều mạng với ngươi!”

Ách Ba Lan...Ta lập tức lớn tiếng nói:

“Tiêu Tương, đừng đả thương Ách Ba Lan!”

Nhưng Tiêu Tương hoàn toàn không để ý đến lời nói của ta, hiển nhiên muốn nuốt chửng Ách Ba Lan!

Ta lập tức nhào tới, muốn kéo Ách Ba Lan ra:

“Ngươi không được chết!”

Ách Ba Lan có sức mạng kỳ lạ đến kinh người, gắt gao ôm chặt lấy ông cụ Lan không buông:

“Muốn giết thì giết cả ta luôn đi!”

Ta ngẩng đầu, phát hiện Tiêu Tương thật sự không nhận ra ta.

Nàng cũng há to miệng hướng về phía ta, bên miệng là hàn khí lạnh thấu xương...

Ngay khi nàng muốn nuốt chửng tất cả bọn ta, một người không biết từ đâu nhào tới, hung hăng đụng vào người bọn ta ra giống như đạn đại bác, đẩy ba người bọn ta bay thẳng ra ngoài, hàm răng sắc bén của Tiêu Tương gần như quét qua cánh tay ta, ta lập tức cảm giác được trên cánh tay truyền đến cơn đau nhức – làm ta bị mất một lớp da.

Sắc bén vậy sao...

Người đụng tới chính là Trình Tinh Hà đang tức giận:

“Các ngươi đều bị ngu hết rồi à? Tất cả đều chán sống rồi sao? CMN, kia là rồng đấy, thú tính là giết chóc, thấy máu là chỉ muốn lấy mạng!”

Miệng thì nói như vậy, nhưng không phải ngươi cũng tới ư - nghĩa khí này ta nhớ kỹ rồi.

Quay đầu lại, ta phát hiện Mã Nguyên Thu cũng biến mất như mấy Vũ tiên sinh vừa rồi - giống như truyền thuyết của đảo Hồ Lô nhỏ, trên mặt đất chỉ còn lại một đôi giày.

Mà bóng râm to lớn phủ xuống, ta ngẩng đầu thì phát hiện, mặc dù trong mắt Tiêu Tương có bóng dáng của ta, nhưng sát khí lại không giảm bớt chút nào, ta vươn tay muốn chạm vào nàng:

“Tiêu Tương, là ta!”

Nhưng Tiêu Tương hoàn toàn không nhận ra, bày cái đuôi hoa mỹ, há to miệng, gầm nhẹ một tiếng, muốn xông tới chỗ bọn ta lần nữa.

“Mẹ ơi...”

Trình Tinh Hà kêu thảm thiết ôm lấy đầu:

“Chỉ có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm...”

“Tiêu Tương...”

Cho dù ta đối mặt với tình thế mưa gió sắp tới này, cũng không hề né tránh, càng không sợ hãi, chỉ đứng tại chỗ, mặc cho khí lạnh xuyên qua người:

“Ngươi trở lại đi!”

Bình Luận (0)
Comment