Chương 375: Điều Quan Trọng
Nhưng Chân Long năm thứ chín là năm nào? Đến khi xem lạc khoản đằng sau, ta lập tức sững sờ, lại là Cảnh triều!
Ngay lúc này, Trình Tinh Hà còn chọc chọc ta, ta vừa định mắng hắn, đột nhiên liếc thấy Dương đại ca là lạ, hắn đang trừng mắt nhìn ta.
Hắn giống như thay đổi thành người khác, không còn vẻ trung thực hiền lành như trước nữa, mà hai mắt trừng to ra, vẻ mặt hung thần ác sát, quanh người cũng tản ra một loại khí xanh âm u giống màu của âm thanh quỷ vừa rồi như đúc.
Trình Tinh Hà thấp giọng nói:
"Thứ đó chạy lên người Dương đại ca rồi!"
…
Người chết rất kiêng kỵ gà gáy, nhưng lên đến trình độ sống trên người người khác, mượn dương khí của người sống thì không sợ nữa.
Mặc dù thời vận của Dương đại ca không tính là thấp, nhưng thời vận của Dương đại tỷ và thổ hào rất cao, cho nên đành phải đến phiên hắn xui xẻo.
Ta lập tức vọng khí, lần này lập tức cảm nhận được chỗ tốt thăng cấp.
Bây giờ ta có thể nhìn thấy, trên mặt Dương đại ca có một gương mặt khác chồng lên, giống như đeo một chiếc mặt nạ trong suốt vậy!
Mặt người kia hiển nhiên chính là hắc y nhân mà thổ hào nhìn thấy!
Mà tướng mạo của người kia...
Không đợi ta xem kỹ, Dương đại ca vốn rất thật thà, giờ lại trợn tròn mắt như sắp nứt ra, trở thành mắt hổ oai hùng, bàn tay mở lớn, lập tức nhào về phía trúc la.
Mà trúc la lơ lửng kia, tuy rằng không có gió những vẫn tự mình đung đưa dữ dội.
Điều này làm thổ hào và Dương đại tỷ sợ hãi:
“Mẹ ơi, cái giỏ kia sao giống như chưa vật sống vậy?”
Nàng lắc lư vì sợ hãi.
Trình Tinh Hà thấy tà ma rõ ràng hơn ta, xoay người lập tức ôm lấy trúc la và nói:
“Thất Tinh, ngươi mau nghĩ cách đi!”
Ta thì xoay người chắn trước mặt “Dương đại ca”, người kia trừng mắt hổ nói:
“Lại đến làm hỏng chuyện tốt của ta!”
Nói xong, một tay hắn muốn túm cổ áo ta, ta xoay người rút Thất Tinh Long Tuyền ra, sát khí nổ tung, “Dương đại ca” bất ngờ không kịp đề phòng, cả người lui về phía sau một bước, may mà không lảo đảo đến ngã xuống đất.
Trong lòng ta lập tức kinh ngạc, sau khi thăng cấp, sát khí của Thất Tinh Long Tuyền cũng tăng theo rất nhiều, thậm chí còn có thể ép lui cả Âm Thanh Quỷ.
Hắn ngẩng đầu lên, khó tin nhìn ta:
“Ngươi là ...”
Ta lấy lại tinh thần và nói:
“Ta là ai không quan trọng, điều quan trọng là tại sao ngươi lại bắt linh hồn của con người? Dầu gì cũng từng được hưởng hương khói, sao còn ra ngoài hại người?”
Công trình cầu đường lớn này hoàn thành, mọi người cũng đã tế tự hương khói, một mặt là cầu thần phù hộ cầu đường vững chắc, còn một mặt là mời các tượng người ăn hương khói để tỏ lòng xoa dịu, để cho họ trấn thủ thật tốt.
Dương đại tỷ và thổ hào thấy ta lại nói với Dương đại ca những lời này thì đều lắp bắp kinh hãi, nhưng dầu gì Dương đại tỷ cũng không tính là ngốc, lúc này mới phát hiện người đàn ông nhà mình giống như biến thành người khác, Dương đại tỷ lập tức bật khóc:
“Hỏng rồi, ông già nhà ta trúng tà!”
“Dương đại ca” không thích nghe, hét lớn một tiếng:
“Không được vô lễ, ta không phải tà vật!”
Thổ hào còn chưa rõ tình huống gì, chớp chớp mắt, lại vô cùng khâm phục:
“Từ khi nào mà Lão Dương lại nói chuyện có văn hóa như thế?”
“Nếu ngươi không phải tà vật, vậy thì phải chứng minh trong sạch đi.”
Ta trả lời:
“Nói thì không rõ. Không thể trách người khác nghĩ oan uổng cho ngươi.”
Ta cố ý nói như vậy, còn nhấn mạnh hai chữ “oan uổng”.
“Dương đại ca” vừa nghe hai chữ này, lập tức cắn răn gào thét:
“Nói thì nói, ta không thẹn với lương tâm. Chúng ta đi vào vì có hai nguyên nhân, thứ nhất là người nhà này chiếm đường núi làm của riêng, thứ hai...”
Hắn chỉ vào hướng trúc la kia:
“Là người phụ nữ này mời bọn ta đến.”
Thì ra lúc đó bà chủ đào ra khối tượng người đầu tiên, cũng nhìn thấy trên tượng viết mấy chữ “Trời tru đất diệt”.
Thật ra mỗi một mảnh đất ở Hoa Hạ đều đã được con người sử dụng hàng ngàn năm, nơi nào cũng có những biến đổi lớn của cuộc đời, dù ngươi đào được địa giới của tiên nhân, cũng dễ xử lý - mời một người hiểu biết đi làm một chút thủ tục thông thường và “đưa” mấy thứ này đi là được, bình thường những thứ nên đi đều sẽ đi.
Nhưng bà chủ không làm như vậy, mà dùng miệng sư tử Hà Đông chửi ầm lên:
“Trời tru đất diệt, mẹ nó, một tảng đá rách nát mà cũng đến hù dọa bà đây, trời tru mẹ nhà ngươi, đất diệt mẹ nhà ngươi, ngươi có bản lĩnh thì lên nhà chúng ta diệt hai vợ chồng chúng ta đi, mẹ nó không đến là còn rùa rụt cổ, đồ đĩ nuôi!”
Nói xong, nàng còn phun ra một bãi nước bọt lên đầu tượng người kia.
Nếu nàng không khạc nước bọt này thì không sao rồi, nhưng thứ kia mang theo nhân khí của nàng, dù có ném tượng người ra ngoài ngàn dặm, tượng người vẫn có thể theo nhân khí của nàng tìm về.
Hơn nữa, một tượng người trong đó bị ném ra sau núi, còn một cái chưa bị đào ra, vẫn còn tại chỗ, đương nhiên phải đi tìm nàng tính sổ.