Chương 374: Tượng Người Cầm Quân
Nhưng gọi nửa ngày rồi mà quần áo trong tay ta vẫn nhẹ tênh, không có một chút cảm giác nào, hiển nhiên là vợ hắn vẫn chưa nghe thấy, phú ông cũng không giữ được bình tĩnh, thận trọng nhìn ta:
"Làm sao không có tác dụng?"
Ta đành phải nói:
"Vậy thì gọi tên tiếng Trung."
Phú ông nghe vậy thì lệnh ho một tiếng “he”, lại hắng giọng “hự” một cái, la lớn:
"Ngưu Ái Hoa, về nhà ăn cơm! Ngưu Ái Hoa! Về nhà ăn cơm!"
Trình Tinh Hà cười phun cả táo ra ngoài:
"Khó trách không cho gọi!"
Ta đạp hắn một cú, bảo hắn nghiêm túc chút, nhưng sau khi giơ tay lên vẫn thấy cái áo ngủ kia không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn chậm rãi rũ giữa không trung.
Nhưng ta đã trông thấy một lùm cây trúc trong sân hơi lắc lư.
Mà lúc này lại không có gió.
Thế là ta lập tức nói với vợ chồng Dương đại tỷ:
"Các ngươi mau đào cây trúc kia lên xem bên dưới đất có cái gì."
Vợ chồng Dương đại tỷ nhanh chóng đi làm, không lâu sau Dương đại tỷ lớn tiếng nói:
"Nơi này chỉ có một người, người ve."
Người ve nào, có mà là người kỳ quái.
Ta liền hỏi nàng:
"Bên dưới có đè lên cái gì không?"
Dương đại tỷ và Dương đại ca hì hục chuyển cái tượng kia ra, lớn tiếng nói:
"Có một vật sống màu trắng chạy ra ngoài, quá nhanh, không nhìn thấy là thứ gì!"
Ta lập tức nhìn về phía phú ông:
"Gọi đi!"
Phú ông trừng mắt nhìn, lập tức la lớn:
"Ngưu Ái Hoa, về nhà ăn cơm..."
Chữ “cơm” vừa ra, Dương đại tỷ bỗng nhiên đặt mông ngồi xuống đất:
"Má ơi...Còn, còn có cái gì đi theo nữa!"
Quả nhiên, ta tập trung nhìn lại, đối diện có hai cụm khí, một cụm rất yếu, còn có chút ánh sáng màu đỏ. Không sai, đây là hồn người sống, cũng chính là Ngưu Ái Hoa.
Mà một cụm phía sau thì mạnh hơn rất nhiều, lại là màu xanh!
Đây là âm thanh quỷ Địa cấp mới có thể đối phó!
Lúc này Trình Tinh Hà cũng không cười được nữa:
"Đậu má, sao nó lại to thế?"
Khí tức của âm thanh quỷ kia mạnh hơn sinh hồn của Ngưu Ái Hoa rất nhiều, đang nhanh chóng đuổi theo!
Hiển nhiên hồn của Ngưu Ái Hoa bị âm thanh quỷ bắt đi, nếu để âm thanh quỷ bắt lại thì chúng ta cũng đừng nghĩ đến việc để Ngưu Ái Hoa tỉnh lại nữa!
Huống chi thứ kia còn là tượng người, bị đè lâu như vậy, oán khí sẽ mạnh hơn âm thanh quỷ bình thường!
Mặc dù nó lợi hại, nhưng ta cũng không sợ nó, bước dài ra nói:
"Tiếp tục gọi!"
Phú ông lấy lại tinh thần, khàn giọng hô:
"Ngưu Ái Hoa...Trở về ăn cơm!"
Ngay lúc âm thanh quỷ sắp đuổi kịp hồn người sống, ta lập tức nhảy dựng lên như ném bóng rổ, chụp cái áo ngủ kia lên hồn người sống.
Áo ngủ mỏng manh lập tức căn ra giống như đang đựng một quả bóng rồi vô hình.
Cùng lúc đó, Trình Tinh Hà lớn tiếng nói:
"Thất Tinh, móa ơi mau chạy đi! Trong tay thứ kia có cái gì đó!"
Dương đại tỷ cũng giơ tượng người kia lên, ta trông thấy rõ ràng, trong tay tượng người kia lại cầm một cái búa.
Búa trấn hồn!
Ngay trong chớp mắt này, ta cảm thấy mình như va phải một luồng khí lạnh như băng, cảm giác cứ như mở tủ lạnh vào mùa hè vậy, khiến ta lập tức rùng mình một cái.
Nếu là bình thường còn được, nhưng gần đây ta mới bị thương, tốn rất nhiều nguyên khí, có thể không động vào thì sẽ không động, còn không biết nhân quả của tượng người này nên cũng không thể tùy tiện dùng Thất Tinh Long Tuyền chém được, lựa chọn tốt nhất bây giờ chính là chạy!
Thế là ta dùng hết hành khí, xoay người với tốc độ nhanh nhất, chạy về phía Trình Tinh Hà:
"Mở nắp ra!"
Trình Tinh Hà lớn tiếng nói:
"Móa ơi ngươi nhanh lên!"
Một cảm giác vô cùng sắc bén lao đến từ đằng sau ta, loại cảm giác này khiến ta lập tức rùng mình một cái, ta đã quen dùng Thất Tinh Long Tuyền, biết rõ cảm giác này là sát khí sắc bén, thứ ở đằng sau ta sắp dùng búa trấn hồn đập ta!
Ta nhanh chóng rụt cổ lại, nhào tới phía trước giỏ trúc, nhét áo ngủ vào trong.
Trình Tinh Hà nhanh tay đậy nắp giỏ trúc lại, đôi mắt trừng lớn, tràn đầy sợ hãi.
Ta còn chẳng có thời gian phản ứng, đã quay người lại đá con gà lông trắng đang rúc đầu vào trong cánh kia.
Mà lúc này, hàn khí đã lướt đến cổ ta.
Con gà kia giật mình kêu to một tiếng “cục tác”. Cùng lúc với tiếng gà gáy vang lên, khí lạnh đằng sau ta đột nhiên biến mất. Ta đang định thở phào, liền thấy một nhúm tóc ở gáy rơi xuống.
Điều này khiến ta vô cùng hoảng sợ, móa ơi, nếu con gà kia kêu chậm mấy giây, sợ rằng thứ rơi xuống sẽ là đầu ta.
Đương nhiên mấy người phú ông không biết vừa rồi nguy hiểm thế nào, còn hỏi có phải ta bị trượt chân không, mà Dương đại ca Dương đại tỷ cũng ôm tượng người kia chạy tới.
Ta thở dốc một hơi, sau đó đọc chữ trên tượng người, lập tức thấy vô cùng hoảng sợ.
Trên đó viết: Chân Long năm thứ chín, người sáng lập hội Tống Bỉnh Nghĩa, chứng nhận các vị chư quân hóa duyên xây dựng đường này, nếu có người chiếm đoạt sẽ bị trời tru đất diệt, đây là bằng chứng.
Đây là tượng người cầm quân, ai chiếm đoạt đất của công này thì sẽ chém người đó.