Chương 373: Về Nhà Ăn Cơm
Trước kia xây dựng cầu đường đều phải tốn nhiều nhân lực vật lực hơn bây giờ, nhưng có đôi khi cầu đường lại rất dễ dàng đổ sụp.
Những lúc đó, công nhân sẽ làm ra một cái cọc người sống, cũng chính là đóng người sống ở dưới cầu đường để đảm bảo trì cầu đường vững chắc.
Mà phải chọn người như thế nào đây? Đương nhiên không có khả năng bắt người dân được rồi, bình thường đều sẽ chọn tử tù trong nhà giam.
Đám tử tù vốn mắc tội chặt đầu, trước khi chết lập công cho xã hội cũng coi như chuộc tội, đương nhiên việc này cũng không cần quan tâm xem tử tù có đồng ý hay không, đã là tử tù rồi thì làm gì còn quyền đó nữa.
Đến lúc đó tử tù sẽ bị người ta bắt ôm lấy tượng người, trên tượng người có khắc chữ để chứng minh ý nghĩa tồn tại của thứ này, cũng giống như tấm bia ở đầu cầu, bên trên sẽ được ghi lại năm tháng rõ ràng, nhân dân ở địa phương nào, vì chuyện gì mà xây cầu (xây đường) ở chỗ này, dùng cái đó để làm bằng chứng.
Tiếp theo tử tù sẽ bị trói cùng với tượng người, đặt ở phía dưới nền đất cầu hoặc đường, phía trên bịt kín. Sau khi xây dựng xong, bọn họ sẽ vĩnh viễn bị trấn ở bên dưới.
Theo cách Dương đại tỷ hình dung thì tượng đá hình người đào được từ trong đất ra chính là tượng người lúc xây đường núi, mà đã qua nhiều năm như vậy rồi, thi thể của tử tù chắc chắn đã sớm hóa thành bùn đất, nhưng linh hồn lại không ra được, đương nhiên sẽ ký sinh trên tượng người.
Cho nên khi tượng người bị chuyển đi, tử tù cũng được thả ra, đường núi sẽ đổ sụp.
Phú ông nghe xong thì liên tục dậm chân:
"Ôi trời, ta đã sớm nói tìm đại sư đến xem, nhưng vợ ta lại không tin, nói vị trí này tốt, nàng vừa làm nũng là cái gì ta cũng nghe theo nàng, ai biết...Haiz."
Phú ông còn nghĩ ra:
"Nhưng câu đến theo lời mời là sao? Đúng là ta chiếm đất của bọn họ, nhưng ta cũng không mời bọn họ! Lại nói, vợ ta cũng không làm sai cái gì, nàng không nên phải chịu khổ như vậy chứ!"
Ta đáp:
"Những chuyện này chỉ sợ còn phải hỏi bà chủ."
Phú ông thở dài:
"Ta cũng muốn lắm. Nhưng không phải tôn phu nhân nàng..."
Ta đáp:
"Hôm nay chúng ta sẽ tìm cách mời hồn tôn phu nhân đến."
Phú ông con lập tức sáng mắt lên, liên tục gật đầu:
"Vậy thì cảm ơn đại sư!"
Ta đưa ra một danh sách, phú ông vội vàng liền bảo vợ chồng Dương đại tỷ đi chuẩn bị.
Bên trên danh sách theo thứ tự là quần áo của bà chủ (tốt nhất là áo ngủ váy ngủ), ba nén hương cúng thượng hạng, một tờ ngày sinh tháng đẻ, một cái giỏ trúc, một cái gậy trúc, một con gà trống lông trắng.
Trình Tinh Hà huých vai ta, thấp giọng nói:
"Ngươi đoán được gì không, trên người phú ông này có người quen của chúng ta."
Ta cau mày:
"Người quen?"
Bên trên âm cốt bài?
Trình Tinh Hà gật đầu, cười giả dối:
"Chúng ta đã gặp nàng lần thứ ba rồi, vừa rồi nàng nhìn thấy ngươi thì lập tức rưng rưng nước mắt cứ như gặp được đồng hương vậy...Nhưng mà tạm thời không thể để nàng khiến ngươi loạn thêm, lát nữa làm xong việc hẵng nói."
Móa ơi lần nào ngươi cũng chỉ nói lấp lửng, giữ lại để tính lãi hay làm gì?
Nhưng Trình Tinh Hà đã nghênh ngang đi ra sân sau hái táo, cả đời hắn không còn sở thích nào khác, chỉ có một cái là ăn, một cái là tiền.
Ta thì lấy vảy ngược của Tiêu Tương ra xem thứ nho nhỏ như côn trùng kia.
Nàng vẫn còn duy trì trạng thái ngày hôm qua, cũng không biết lúc nào mới có thể ra.
Rất muốn nhanh chóng được nhìn thấy nàng. Ta phải cho nàng một hôn lễ.
Đợi đến khi trời tối, ta liền chọn một chỗ, treo ngang cây gậy trúc lên cao như dây phơi quần áo, lại treo giỏ trúc lên trên.
Sau đó lấy chút hương cúng, khẽ vươn tay ra, Dương đại tỷ cầm tới một cái áo ngủ màu hồng hơi mờ, nhìn kiểu dáng kia cũng làm người ta phải đỏ mặt. Trình Tinh Hà vừa ăn táo vừa châm chọc:
"Cả ngày toàn ở nhà ăn mặc như vậy, cũng không sợ phú ông hỏng thận."
Ta bảo hắn đừng nói nhảm, lát nữa giúp ta mở nắp giỏ trúc ra.
Trình Tinh Hà lại ném một quả táo vào trong miệng, nhai nhồm ngoàm nói ca đã làm việc thì ngươi cứ yên tâm.
Thế là ta liền bảo phú ông đứng bên cạnh gọi tên vợ hắn cùng với bốn chữ về nhà ăn cơm, ta thì mở rộng cái áo ngủ kia ra.
Phú ông do dự một chút, hỏi dò:
"Gọi tên tiếng Trung hay là tên tiếng Anh?"
Câu hỏi này khiến ta ngơ ngác:
"Tên tiếng Trung đi."
Phú ông ngượng ngùng nói:
"Ta không dám, tôn phu nhân nói nếu ta dám nói ra tên của nàng ở trước mặt người khác, nàng sẽ cắt đồ con cháu của ta xuống."
Ta không thể làm gì khác hơn là bảo vậy thì gọi tên tiếng Anh thử xem.
Phú ông vui vẻ hẳn lên, vội vàng la lớn:
"Jessica, về nhà ăn cơm, Jessica, về nhà ăn cơm!"
Phú ông nói tiếng Anh có dính chút khẩu âm, giống như đang nói "yết thương ba" vậy, ta nghe mà muốn cười, nhưng cười trong trường hợp này thì thực sự quá không nghiêm túc, ta chỉ đành cố nhẫn nhịn.