Chương 383: Vật Trấn
Bạch Hoắc Hương còn đang hái thuốc, cũng vẫn không quay đầu, trong miệng lại nói:
“Gọi tiền bối cũng không thiệt, năm nay họ năm mươi tám rồi.”
Hả?
Nghe thấy câu này, cặp Hắc Bạch Vô Thường nháy mắt cũng sửng sốt, quay đầu nhìn Bạch Hoắc Hương, rồi đồng thanh nói:
“Đứa trẻ này không hổ là quỷ y, có chút bản lĩnh, họ Bạch à?”
Đều nói sinh đôi là có tâm linh tương thông, đúng là mở mang kiến thức rồi.
Bạch Hoắc Hương không nhìn họ, chỉ lạnh lùng gật đầu.
Trình Tinh Hà đứng bên cạnh ta, do dự một lát, nhưng đã lập tức chuyển thành nụ cười mang tính kinh doanh.
“Không biết hai tiền bối đại giá quang lâm là có chỉ bảo gì?”
Hắc Vô Thường nhỏ cười nhạt.
“Ngươi tuổi nhỏ, trí nhớ còn kém hơn cả bọn ta. Lúc vào cửa bọn ta đã nói với các ngươi rồi, bọn ta là đến để tặng quà.”
Bạch Vô Thường nhỏ:
“Anh của ta nói không sai.”
Lúc này ta cũng để ý tới trong tay Bạch Vô Thường nhỏ ôm hộp bánh gato Holiland, bên trên còn có hoa hồng màu đỏ hồng, trông vô cùng ấm áp.
Bánh gato của hãng này rất đắt, chúng ta dễ dàng không nỡ mua. Thấy đồ ăn mắt Trình Tinh Hà đã sáng lên, nhỏ giọng nói rất khách sáo, nhưng biểu cảm của hắn ngay lập tức đã thay đổi rồi.
Giống như nhìn thấy thứ đáng sợ gì đó vậy.
Ta cũng đã nhìn ra...bên trong không thể nào là bánh gato bình thường, bên trên mang theo tử ký rất nồng.
Lại nhìn xuống phần đáy của hộp giấy, tim của ta lập tức nhấc lên...Một vùng đỏ thẫm, giống như trong hộp giấy đang rỉ máu.
Hắc Vô Thường nhỏ ngẩng đầu nhìn mặt trời, rồi trực tiếp vào phòng, đường đường chính chính ngồi ở vị trí chủ, Bạch Vô Thường nhỏ rập khuôn làm theo, ngồi ở ghế đầu tiếp theo. Cái hộp kia được Bạch Vô Thường nhỏ đặt ở trên bàn.
Cái hộp kia có thể đựng đồ to nhất cũng chỉ bằng một quả bóng rổ.
Ta nuốt nước bọt, thầm đoán ra bên trong đựng cái gì rồi.
Hắc Vô Thường nhỏ kiên nhẫn nhìn ta, nói:
“Nhóc hậu sinh, đừng khách sáo, mở ra đi.”
Trình Tinh Hà cũng rất hồi hộp, âm thầm đá cổ chân ta, ý bảo ta cẩn thận chút, đừng để bị lừa.
Người ta là Địa cấp nhất phẩm, thực lực trực tiếp treo đánh chúng ta rồi, tuổi tác lại là “tiền bối”, muốn đối phó với chúng ta thì trực tiếp ra tay là được, cần gì phải lừa gạt gì.
Ta hít một hơi, rồi mở hộp bánh gato kia ra.
Đập vào mắt là một đống tóc rối, dính đầy kem bơ.
Là đầu ngươi.
Máu chảy tí tách bên dưới đầu người vẫn còn ấm nóng, người này chết chưa đến mười lăm phút.
Người này khoảng bốn mươi tuổi, nhìn tướng mặt cũng là làm ngành âm dương, nhìn công đức quang rất ảm đạm...Địa cấp tam phẩm.
Trình Tinh Hà hít hơi, nhỏ giọng nói:
“Người này ngươi thấy có quen mắt không?”
Tất nhiên quen mắt...Trên một con mắt của hắn còn có vết thương mới, là Vũ tiên sinh dùng Thiết Liên Tử đánh ta, nhưng bị ta bùng Thiết Liên Tử ra làm thương con mắt, lúc vây công Tiêu Tương hôm đó.
Người của Mã Nguyên Thu.
Hắc Vô Thường nhỏ nhìn, giống như yên tâm.
“Các ngươi quen biết thì tốt...Tặng quà, thì phải tặng cho người biết nhìn hàng.”
Tiếp đó, Hắc Vô Thường nhỏ nghiêng đầu với Bạch Vô Thường nhỏ, Bạch Vô Thường nhỏ lập tức đứng dậy, bày một thứ ra trước mặt bọn ta.
Trình Tinh Hà lập tức cướp trước một bước, muốn lấy về.
“Quyển bí mật…”
Nhưng Bạch Vô Thường nhỏ rung tay, quyển bí mật nháy mắt đã không thấy đâu nữa, giống như biến mất trong không khí vậy.
“Thứ này là bọn ta lục soát được từ trên người thi thể này. Ngươi yên tâm, bọn ta cũng chỉ là tạm thời bảo quan thay các ngươi thôi.”
Thì ra, Mã Nguyên Thu vẫn luôn phái người tìm bọn ta, Vũ tiến ính kia không biết đã dùng thủ đoạn gì, lén lấy quyển bí mật từ trên người Trình Tinh Hà ra, chắc bước tiếp theo chính là báo cáo tung tích của bọn ta với Mã Nguyên Thu.
Lúc này khiến người ta phải hít ngược khí lạnh...Ta định tìm Mã Nguyên Thu trả thù, nhưng bây giờ ta căn bản không phải đối thủ của hắn. Trước khi trở lên mạnh mẽ mà bị hắn bắt được, thì chẳng khác nào tìm chết, thậm chí Tiêu Tương cũng có thể sẽ lại rơi vào trong tay Giang Thần lần nữa.
Nhưng trùng hợp, Hắc Bạch Vô Thường cũng xuất hiện ở đây, bắt quả tang Vũ tiên sinh đang báo tin kia.
Ta đã đoán ra ý của họ.
“Hai vị tiền bối muốn ta làm gì mới chịu trả quyển bí mật cho bọn ta?”
Hắc Vô Thường nhỏ nâng mắt, mỉm cười.
“Nói chuyện với người thông minh đúng là tiết kiệm sức lực. Vậy bác trai đây cũng vào thẳng vấn đề, bọn ta biết ngươi là người phá cục duy nhất của tứ tướng cục, muốn để ngươi dẫn bọn ta lên Chu Tước cục một chuyến.”
Chu Tước cục?
Hắc Vô Thường nhỏ gật đầu:
“Nhà họ Huyền bọn ta muốn vật trấn kia của Chu Tước cục.”
Bạch Vô Thường nhỏ:
“Anh của ta nói không sai.”
Hắc Vô Thường nhỏ nói tiếp:
“Chỉ cần ngươi giúp bọn ta tìm được vật trấn của Chu Tước cục, vậy quyển bí mật không có tác dụng với bọn ta này, đến lúc đó tất nhiên sẽ trả cho các ngươi.”
Ta hỏi:
“Vật trấn của Chu Tước cục là cái gì?”
Sắc mặt của Hắc Vô Thường nhỏ hơi thay đổi.