Chương 384: Cẩu Thả
“Cái này ngươi không cần biết. Điều duy nhất ngươi nên quan tâm chỉ là phá cục thôi.”
Mà lúc này, Trình Tinh Hà đột nhiên đưa điện thoại di động cho ta.
Ta nhìn màn hình, trong lòng lại lập tức chìm xuống.
“Nói với sư phụ của ta, Thiên Sư phủ đang theo dõi hắn, nhất định phải trốn kỹ, tuyệt đối đừng bị bắt được.”
Bây giờ, ta và Trình Tinh Hà đã bị coi là trước mặt sau lưng đều có địch. Mã Nguyên Thu muốn Huyệt Chân Long và Thiên Sư phủ bảo vệ Tứ tượng cục đều sẽ không tha cho ta. Nhưng nếu thật sự hợp tác với hai Vô Thường này, vậy thì đúng là khó đảm bảo có thể có một con đường sống.
Giống như chim nhỏ mổ cặn ở răng cho cá sấu, thứ khác đều không dám có ý đồ với chim nhỏ nữa.
Chỉ là, hai Hắc Bạch Vô Thường này rõ ràng cũng không phải người lương thiện gì, ở cùng với hai người họ cũng là một loại nguy hiểm. Vật trấn của Chu Tước cục kia, rốt cuộc là cái gì? Tại sao lại quan trọng với nhà họ như vậy? Mạo hiểm chống đối với Thiên Sư phủ và Mã Nguyên Thu, cũng phải tìm sao?
Có điều cục diện này căn bản không cần thiết do dự thiếu quyết đoán, ta rất thoải mái đáp:
“Thành giao.”
Hắc Vô Thường nhỏ lập tức vui mừng, nhảy ngay xuống khỏi vị trí chủ.
“Vậy được, nói đi là đi!”
Nhưng lúc này ở cửa truyền tới một tiếng nói:
“Đợi một lát.”
…
Ta quay đầu lại, lập tức sững sờ.
Người nói chuyện vậy mà lại là Bạch Hoắc Hương.
Hắc Vô Thường nhỏ lập tức cau lông mày.
“Con nhỏ này, ngươi có ý gì?”
Đôi mắt như sao của Bạch Hoắc Hương nhìn ta.
“Ta cũng đi.”
Trình Tinh Hà lập tức sững sờ, khó tin mà nhìn ta, nhỏ giọng nói:
“Nàng không phải bác sĩ sao? Chính mình bị sốt hỏng đầu óc rồi à?”
Ta nhìn về phía Bạch Hoắc Hương.
“Ngươi đi làm cái gì? Ngươi có biết…”
Hắc Vô Thường nhỏ và Bạch Vô Thường nhỏ đưa mắt nhìn nhau, vậy mà lại đồng thanh ôm bụng cười phá lên.
“Hahaha...Con nhỏ này, tứ tượng cục là nơi tìm cái chết, không phải họp chợ, nếu ngươi muốn sống làm người thì tốt nhất đừng tham gia vào chuyện này.”
Bạch Vô Thường nhỏ:
“Anh của ta nói không sai.”
Nhưng Bạch Hoắc Hương đáp:
“Mặc đồ đen kia, cổ tay tay trái của ngươi có vết thương cũ, cứ đến ngày âm u mưa gió là lại đau như kim đâm, là từng đụng vào vật âm tà. Sợ là từng bị phiên giang thi tóm, để lại gốc bệnh, đúng không?”
Tiếng cười của Hắc Vô Thường nhỏ chợt nghẹn ở trong họng, con ngươi nháy mắt trợn tròn.
Còn Bạch Hoắc Hương thì nói tiếp:
“Mặc đồ trắng kia, bàn chân chân phải của ngươi có một chỗ lở loét, mỗi khi gặp trời trong xanh và trăng tròn, ngứa đến thấu tâm, giống như bị ngàn vạn con côn trùng cắn xé, ước gì có thể chém rớt chân. Chắc là từng giẫm là thi độc của quan tài cũ, đúng không?”
Lúc này, Bạch Vô Thường nhỏ cũng không cười được nữa, quay đầu nhìn Hắc Vô Thường nhỏ.
“Anh, sao nàng biết được?”
Mặt Hắc Vô Thường nhỏ thì tối sầm xuống.
“Ngươi biết chữa sao?”
Bạch Hoắc Hương giơ hổ sanh qua đầu lắc một cái.
“Dẫn ta theo, thì ta có thể chữa.”
Mắt của Hắc Vô Thượng nhỏ lập tức sáng lên.
“Hổ sanh quá đầu!”
Ta lập tức kéo lấy Bạch Hoắc Hương.
“Rốt cuộc tại sao ngươi…”
Bạch Hoắc Hương vung tay của ta ra, lạnh lùng nói.
“Ngươi không quản được.”
Nói xong, nàng cõng hòm thuốc, là người đầu tiên ra khỏi cửa.
“Còn đợi cái gì nữa?”
Ánh mắt Hắc Vô Thường nhỏ nhìn Bạch Hoắc Hương tràn đầy hứng thú, quay đầu nói với Bạch Vô Thường nhỏ:
“Chuyến này đến Chu Tước cục chắc chắn có không ít nguy hiểm, dẫn theo quỷ ý quả thật càng như hổ mọc thêm cánh...Xem ra lần này, ông trời cũng ra tay giúp Huyền gia chúng ta.”
Bạch Vô Thường nhỏ:
“Anh, ngươi nói không sai, chúng ta đi!”
Trình Tinh Hà bế tắc, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Không phải, ngươi nói một nữ lưu như nàng đi theo một đám đàn ông cẩu thả như chúng ta tìm chết gì chứ? Có nguy hiểm gì còn phải phân tâm vì nàng, nàng ăn no, hay là chán sống rồi? Lẽ nào…”
Trình Tinh Hà như hiểu ra điều gì đó, chợt vỗ đùi.
“Bạch Hoắc Hương cũng có hứng thú với vật trấn của Chu Tước cục?”
Thực ra ta cũng vô cùng tò mò về vật trấn Chu Tước cục, đủ tư cách để đứng ngang hàng với Tiêu Tương sẽ phải là thứ gì?
Hơn nữa quyển bí mật vậy mà lại nằm trong tay họ, mục đích bây giờ chính là nghĩ cách lấy lại quyển bí mật.
Ngoài cửa đỗ một chiếc xe, Poussin secondhand rách nát, loại đặt ở thị trường secondhand bán mấy chục nghìn cũng không ai cần kia.
Hắc Vô Thường nhỏ vô cùng thành thạo lên ghế lái.
Trình Tinh Hà trợn mắt, nhỏ giọng nói:
“Thất Tinh, ngươi nói xem hai chân kia của hắn đủ để đạm phanh xe chân ga không?”
Nhưng câu này còn chưa nói xong, Trình Tinh Hà nghiêng đầu giống như đã bị một cái tay vô hình vả vào mặt, trên má lập tức là năm dấu ngón tay nho nhỏ.
Sau lưng ta chợt lạnh, hắn ra tay thế nào vậy?
Trình Tinh Hà cũng trợn to mắt, sờ mặt nhanh chóng sư lên của mình.
“Vừa nãy…”