Chương 386: Có Chết Thì Cùng Chết
Ta không nhìn nổi, nên đưa tiền giúp ăn mày kia.
Ăn mày nhìn ta, cũng không cảm ơn, còn thở dài.
“Lo chuyện bao đồng…”
Hả?
Mà ăn mày kia vừa lẩm bẩm, vừa đi vào trong.
Điều này chọc giận Trình Tinh Hà.
“Ngươi thấy chưa, hôm nay chúng ta là gặp tà tinh rồi, móa nó ngay cả ăn xin cũng bắt nạt lên đầu chúng ta. Ngươi đừng cản ta, đánh không lại hai tên lùn kia, ta còn đánh không lại ăn xin à…”
Nói rồi muốn xắn tay áo, nhưng bị ta kéo trở về.
“Ngươi đánh lại ăn xin cũng không phải chuyện vẻ vang gì, không phải chỉ là bốn đồng thôi à, coi như buổi sáng ta ăn thêm hai cái bánh bao đi.”
Trình Tinh Hà lời nói thấm thía khuyên ta:
“Thất Tinh, ngươi không thể cứ mềm lòng, mềm lòng với kẻ địch, chính là ác độc với bản thân…”
Ta cũng không suy đồi tới mức coi ăn mày là kẻ địch, nên khuyên hắn đừng nói nhảm nhiều như vậy, mau chóng làm việc chính, lát nữa hai anh em kia tắm xong là tiêu rồi.
Nghe vậy, lúc này Trình Tinh Hà mới lấy lại tinh thần, theo ta đến phòng thay đồ.
Nói là phòng thay đồ thực ra bên trong đều là một vài ô vuông rách nát, anh em Vô Thường vừa vén rèm da vào phòng tắm. Ăn mày vừa nãy kia cũng đang sột soạt cởi quần áo, trên người cũng là đầy bùn đất, giống như bản đồ thế giới vậy, không biết mấy năm không tắm rồi.
Ta cũng không có tâm trạng thưởng thức ăn mày, vừa nhìn khí đã thấy trên hai ô vuông có khí trên người của nhóm Vô Thường.
Bước qua xem, bên trên treo hai khóa đồng.
Trình Tinh Hà và ta lập tức mắt to trừng mắt nhỏ, nhỏ giọng nói:
“Hai người kia còn cần phải khóa vào?”
Ngươi nói xem? Ta không có cách, chỉ đành chọc lỗ khóa, loại khóa này rất rẻ, nhưng bây giờ cũng không có công cụ, hai bọn ta cũng không thể rút cây trâm trên đầu giống như nữ hiệp trong phim truyền hình được.
Nói cũng trùng hợp, ta nghe thấy một tiếng leng keng, cúi đầu nhìn thì chính là cái tăm không biết bị ai ném đi.
Có còn hơn không, ta cũng không chê bẩn, mau chóng nhặt lên để đâm lỗ khóa, nghiêng đầu bảo Trình Tinh Hà qua một bên trông chừng cho ta.
Trình Tinh Hà một bước quay đầu ba lần, ra sức thúc giục ta.
Bên trong nhà tắm vang lên tiếng nước ào ào, hai anh em kia lúc nào cũng có thể ra ngoài, với thủ đoạn độc ác của họ, nếu phát hiện bọn ta muốn lấy quyển bí mật về, không chừng sẽ chặt tay của bọn ta.
Ta chọc lỗ khóa ra cả đầu mồ hôi.
Thấy khóa sắp mở rồi chỉ còn một chút xíu nữa, Trình Tinh Hà đột nhiên bước tới.
Thấy hắn không đi trông chừng, lại chạy trở về, ta muốn mắng hắn sao không làm việc cho đàng hoàng, ai ngờ vừa ngẩng đầu, sắc mặt Trình Tinh Hà đã thay đổi.
Cứ giống như chịu kích thích rất lớn vậy.
Ta nghi hắn bị sốt rồi, nhưng hắn đã bắt lấy ta, nhỏ giọng nói:
“Ta biết vật trấn Chu Tước cục là cái gì rồi. Móa nó, chẳng trách họ bí quá hóa liều như vậy.”
Ta bị ánh mắt kia của hắn làm cho vô cùng căng thẳng.
“Cái gì?”
Trình Tinh Hà thè lưỡi liếm môi, nói từng từ từng chữ:
“Tụ Bảo Bồn.”
Ta chợt ngây ngốc, vật trấn của Chu Tước cục...là Tụ Bảo Bồn trong truyền thuyết sao?
Nhưng đúng lúc này, tiếng bước chân ướt át truyền tới, từ bên trong đi ra.
“Tắm rửa là thoải mái.”
“Anh, ngươi nói không sai.”
Móa nó...Tim của ta lập tức nhấc lên, hai anh em kia sắp ra rồi ư?
…
Hiếm lắm mới được tắm, tại sao hai người các ngươi không thể kì cọ cho kỹ đi? Làm vậy không phải đang lãng phí phiếu tắm sao?
Không được, giữ được mạng vẫn quan trọng hơn, mèo tám đuôi đã cho ta một cái mạng rồi, tuyệt đối không thể lãng phí.
Nghĩ như vậy ta liền đưa mắt ra hiệu “rút lui” với Trình Tinh Hà, nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có người va vào sau lưng ta.
Điều này khiến ta bị đẩy về phía trước, chỉ nghe thấy một tiếng “rắc” nhỏ, cái khóa đồng đó lại trực tiếp mở ra!
Đậu má, sao lại chính xác thế chứ...
Ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tên ăn mày vừa rồi đang đi lướt qua sau lưng ta về phía rèm da.
Một tiếng “bốp” vang lên, rèm da bị đẩy vào trong, tiếp đó lại có hai tiếng “rầm rầm", hiển nhiên là có hai người bị ngã!
"Tên quỷ chết tiệt nào không biết, lại dám va phải ông đây tìm xui vậy!"
Nghe giọng nói của Hắc Vô Thường thì hiển nhiên là đang vô cùng giận dữ!
"Ca ta nói không sai!"
"Ôi trời, hai đứa con nít không có người lớn đi theo, đến tắm một mình hả?"
Tên ăn mày kia vội nói:
"Hai ngươi là đứa trẻ trông cửa ở đây đúng không, đúng là quá đáng thương..."
Trình Tinh Hà khẩn trương, lắp bắp nói:
"Nếu không, lần sau lại tìm cơ hội..."
Ai có thể nói được lần sau sẽ nhất định tốt hơn lần này chứ?
Ta vừa vểnh tai nghe vừa ra tay nhanh hơn, ngay sau đó đã mở được cửa, vội tìm kiếm thật nhanh.
Ta không dám ca ngợi mình cái gì, chỉ có mỗi lá gan lớn.
Tên ăn mày lại đang giúp ta trì hoãn thời gian, nếu không lợi dụng cơ hội này thì mới là ngu.
Trình Tinh Hà hít một hơi:
"Móe nó, có chết thì cùng chết."