Chương 387: Thành Công
Vừa nói vừa tìm kiếm với ta.
"Ngươi nói ai là trẻ con..."
Hiển nhiên, Hắc Vô Thường đã bị chọc giận, giọng nói tràn đầy sát khí.
Xong rồi, xem ra tên ăn mày kia gặp xui xẻo rồi...
Không được, lát nữa tìm được mật quyển rồi thì phải giúp tên ăn mày đó mới được.
"Ngươi chỉ là một đứa con nít mà lại nóng tính thế!"
Ăn mày vội nói:
"Mẹ ngươi dạy ngươi kiểu gì vậy, hung dữ với người lớn như thế là sẽ bị đánh đòn đấy!"
Những lời này đều đâm trúng chỗ đau của huynh đệ Vô Thường, quả nhiên ngay sau đó bên trong đã vang lên những tiếng kịch liệt, chắc là tên ăn mày bị đánh.
Phải tìm thật nhanh...Tìm được thì tốt rồi!
Trong hộc toàn là "quần áo trẻ em", ta lục lọi lung tung một lát mà chỉ thấy không ít đồng tiền xu.
Trình Tinh Hà tặc lưỡi:
"Đậu má, dù sao cũng là truyền nhân nhà họ Huyền, vậy mà còn nghèo hơn ca."
Ngươi đâu có nghèo, trong túi ngươi có năm mươi vạn mà.
Trừ mấy đồng tiền xu ra thì toàn là đồ chơi vô dụng, những đồ cần thiết của tiên sinh như cành cây, la bàn, nến. Mồ hôi không ngừng tuôn ra sau gáy ta, sau lưng cũng ướt đẫm, rốt cuộc là ở chỗ nào?
Mà lúc này, âm thanh trong phòng tắm càng lớn hơn, Trình Tinh Hà vừa lục lọi vừa nói:
"Tên ăn xin kia xui xẻo rồi...Không chừng bây giờ đang phải chịu mười hình phạt tàn khốc thời Mãn Thanh đấy. Người tà tính đều độc ác cả."
Còn không phải sao...
Lòng bàn tay ta cũng bắt đầu chảy mồ hôi, nhưng chỉ có từng ấy quần áo, chúng ta đã tìm cả quần lót rồi mà không có thu hoạch gì, tiếng động bên trong càng ngày càng kịch liệt, tên ăn mày kia có chịu nổi không?
"Cạch".
Lúc này rèm da đột nhiên bị vén lên, hai người kia đi ra!
Nhưng đồng thời ta chợt phát hiện có một cái áo không đúng lắm. Một bên tay áo thẳng cứng, nhưng bên tay áo kia lại rũ xuống. Theo lý thuyết hai bên tay áo cùng một loại vải thì phải giống nhau, không thể có một bên nặng một bên nhẹ được, trừ khi có gì trong đó!
Ta rũ nó ra, đúng là đã tìm được mật quyển!
Trình Tinh Hà cũng vô cùng hưng phấn, nhưng theo tiếng rèm da được vén lên, tiếng bước chân cũng đang hướng về phía này, ta lanh tay lẹ mắt lập tức nhét mật quyển vào trong ngực, Trình Tinh Hà thì đóng cửa tủ lại.
"Rắc" một tiếng, đã khóa xong.
Chỉ trong nháy mắt này, một giọng nói hung ác vang lên sau lưng ta:
"Các ngươi đang làm gì đấy?"
Ta nhanh tay nhét mật quyển vào trong tay áo, rất vô tội quay đầu:
"Chúng ta muốn nhìn xem cái ngăn nào trống..."
Kết quả vừa quay đầu lại, ta lập tức sửng sốt.
Chỉ thấy Vô Thường này - chắc là tiểu Hắc Vô Thường bởi vì hắn cởi quần áo nên không nhận ra, nhưng mà tiểu Bạch Vô Thường trừ câu "ca ta nói không sai" thì không còn nói lời nào khác - một bên mắt bầm dập giống như bị người ta đấm cho một cú vậy.
Tiểu Hắc Vô Thường chú ý tới ánh mắt của ta, thẹn quá thành giận hét:
"Nhìn cái gì, nhìn nữa ông đây đào mắt ngươi ra!"
Mà lúc này, những khách tắm khác cũng lần lượt đi tới, ai nấy đều không thích dáng vẻ này của tiểu Hắc Vô Thường, đứng bên cạnh mắng:
"Còn bé như vậy mà đã gân cổ lên mắng cha mình rồi, loại trẻ con này có nuôi lớn cũng chỉ phá của."
"Cha hắn cũng vậy, nuông chiều quá mức, đến già rồi không có ai nuôi cũng là do mình cả."
"Trông còn rất trẻ tuổi, không phải là chưa thành niên đã làm người ta có bầu nên mới có con lớn thế này chứ?"
Những lời này như đâm vào trong lòng tiểu Hắc Vô Thường, hắn nắm chặt quả đấm muốn dạy dỗ đám người đang trách móc kia. Trình Tinh Hà liền vội nói:
"Tiền bối đừng nóng giận, bọn họ thì biết cái gì chứ?"
Vừa nói vừa muốn kéo ta vào trong phòng tắm.
Nhưng tiểu Hắc Vô Thường lại túm lấy ta:
"Ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi có nhìn thấy một tên gầy chừng bốn mươi tuổi đi ra không? Trông rất bẩn thỉu!"
Ăn mày?
Ta vội nói không thấy, cũng không phải nói dối, ta chỉ nhìn thấy hắn đi vào chứ không thấy hắn đi ra!
Đến khi vào phòng tắm nhìn ra ngoài vẫn còn thấy anh em Vô Thường đang tìm tên ăn mày kia.
Trình Tinh Hà thấp giọng nói:
"Ngươi thấy không, ẫm ĩ nửa ngày cuối cùng là tên ăn mày may mắn, đánh được cả anh em Vô Thường đánh! Móe nó, đúng là loạn quyền đánh chết lão sư phụ."
Không đúng, chuyện này không đơn giản như vậy.
Trên thế giới làm gì có nhiều sự may mắn như thế, chúng ta đều đã nhìn thấy bản lĩnh của tiểu Hắc Vô Thường, có thể đánh hắn chỉ có Thiên cấp!
Chẳng lẽ tên ăn mày kia thật sự có lai lịch?
Nhưng cũng giống như lúc tên ăn mày đột ngột xuất hiện, bây giờ lại đột nhiên biến mất không giải thích được.
Cho dù như thế nào, vé tắm bốn đồng này đúng là đáng giá.
Tắm xong trở về phòng, Bạch Hoắc Hương đang đứng ban công hóng gió, nàng cũng vừa tắm xong, mái tóc dài tỏa ra mùi hương thoang thoảng trong gió đêm hè, vô cùng dễ ngửi.
Nàng quay đầu lại nhìn chúng ta, gian xảo cười một tiếng giống như biết chúng ta đã thành công.