Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 388 - Chương 388 - Bị Theo Dõi

Chương 388 - Bị Theo Dõi
Chương 388 - Bị Theo Dõi

Chương 388: Bị Theo Dõi

Điều này khiến Trình Tinh Hà sửng sốt:

"Ê, Thất Tinh, nàng hết tê liệt mặt từ bao giờ vậy?"

Ta khuyên hắn đừng nói nhảm nhiều như vậy, mặt nàng không mặt bị tê liệt, ta cũng không dám hỏi, nhưng nếu ngươi đắc tội nàng, nàng muốn khiến mặt ngươi tê liệt chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Ta nói cảm ơn với Bạch Hoắc Hương.

Bạch Hoắc Hương chắp tay sau lưng đi tới, cũng không nhìn ta:

"Giúp ngươi chuyện lớn như vậy, có phải cũng nên bày tỏ một chút không?"

Ta lập tức nhìn về phía Trình Tinh Hà:

"Ngươi mau trả tiền thuốc cho người ta."

Trình Tinh Hà che túi:

"Ta không, ta còn phải giữ lại lãi nữa."

Vẻ mặt Bạch Hoắc Hương có chút thất vọng, trầm mặt xuống, xoay người trở về phòng.

Lúc này Trình Tinh Hà mới thở phào nhẹ nhõm, nói:

"Ngươi có thấy không, ta đã nói rồi, nói chuyện với nàng giống như tháo bom vậy, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết khi nào nó nổ."

Vừa nói vừa mở cửa tiến vào:

"Nếu tất cả phụ nữ trên thế giới này đều vui buồn thất thường như thế thì ta thà không có người yêu cả đời còn hơn."

Áp vận.

Ta đi vào theo, Trình Tinh Hà vẫn còn lẩm bẩm:

"Lại nói, sau khi xảy ra chuyện kia, ánh mắt nàng nhìn ngươi đã khác hẳn lúc trước."

Lời này khiến ta không hiểu gì cả, liền hỏi hắn có thể nói thẳng tiếng người được không.

Trình Tinh Hà vừa cởi quần áo vừa nói:

"À, ngươi quên rồi sao, lúc đó cả người ngươi toàn vết thương được đưa đến chỗ nàng, ngươi sốt mê man, Bạch Hoắc Hương cắt quần áo ngươi ra để trị thương, không biết làm sao ngươi lại ôm lấy người ta, má ơi cái tay kia ôm chặt như gọng kìm, ai cũng không kéo ra được. Ôm lâu rồi còn khiến cả người Bạch Hoắc Hương dính đầy máu."

Sau đó hắn tiện tay ném quần áo đi, nhảy mạnh lên giường, kết quả cái giường quá cứng, khiến hắn bắn ngược lên:

"Còn chưa hết, ngươi còn ôm nàng hôn hít, Nhĩ Khang còn không hôn thâm tình như ngươi. Ban đầu Bạch Hoắc Hương còn muốn đẩy ngươi ra, nhưng sau đó thì đỏ mặt lên, nhắm mắt lại."

Hai tai ta lập tức nóng rực, chẳng lẽ là lúc ta hôn mê bất tỉnh đã coi nàng thành Tiêu Tương?

Trình Tinh Hà vẫn còn lẩm bẩm:

"May mà không phải ở cổ đại, nếu không thì chỉ có hai con đường, hoặc là ngươi cưới nàng, hoặc là nàng chặt hết những chỗ bị ngươi sờ xuống."

Điều này cũng không sai, trong “Liệt nữ truyện” cũng có câu chuyện này. Một cô gái đi múc nước, có một chàng trai giúp nàng, lại chạm phải tay nàng một chút, lúc ấy nàng trấn định nói cảm ơn, về nhà liền chặt cái tay kia xuống. Bây giờ ngươi đi Tây Xuyên còn có thể nhìn thấy đền thờ trinh tiết của cô gái kia nữa.

Dù bây giờ không phải cổ đại, nhưng làm như vậy cũng không tốt lắm, có phải ta nên đi xin lỗi người ta không?

Nhưng đột nhiên nói xin lỗi có khi còn lúng túng hơn chứ? Không bằng giả bộ như không biết chuyện này.

Trình Tinh Hà nói xong còn rướn cổ ra bảo ta đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, mau lấy mật quyển ra nghiên cứu xem đến Chu Tước Cục như thế nào, chúng ta tìm cơ hội chạy.

Ta vội lấy ra, kết quả vừa mở mật quyển ta đã phải hít một hơi lạnh.

Không biết mật quyển đã bị bọn họ cắt mất một nửa từ bao giờ, chỉ còn lại nửa tờ!

Trình Tinh Hà nhìn thấy cũng vô cùng giận dữ:

"Móe nó chứ, sao hai đứa này còn nghịch hơn cả trẻ hư vậy?"

Trên tay chúng ta chỉ có Thanh Long Cục và Bạch Hổ Cục, Chu Tước Cục và Huyền Vũ Cục đã không cánh mà bay.

Trình Tinh Hà thấy thứ bị mất lại là Huyền Vũ Cục nhà bọn họ thì xì hơi, đặt mông ngồi trên giường:

"Được, chúng ta không tìm được Chu Tước Cục, xem ra lần này cũng chỉ có thể đi cùng bọn họ thôi."

Nói xong hắn còn hưng phấn:

"Nếu thật sự tìm được tụ bảo bồn, vậy cả đời này của chúng ta, không, đời sau, đời sau nữa cũng sẽ không bao giờ nghèo!"

Ta liền vội nói:

"Ngươi chắc chắn trấn vật đó là tụ bảo bồn?"

Trình Tinh Hà chậc một tiếng:

"Ngươi yên tâm, cái khác ta có thể nghe nhầm, nhưng có liên quan đến tiền cho dù ngươi có đánh chết ta cũng không sai được!"

Đúng là có lý có cớ.

Tiếp đó hắn lại thần bí nói:

"Đúng rồi, ta phải nói cho ngươi một chuyện nữa, ta nhìn thấy lúc chúng ta đi đường, có người vẫn luôn len lén đi theo chúng ta."

Ta cau mày:

"Có thấy rõ lai lịch không? Mã Nguyên Thu hay là Thiên Sư Phủ?"

Trình Tinh Hà lắc đầu:

"Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Đi theo từ Bàn Sơn Hiệp rồi, ta cũng vừa mới nhìn thấy, xe kia còn đang đỗ ở phòng khách dưới tầng."

Chẳng lẽ cũng đến vì Chu Tước Cục sao?

Cảm giác sau khi Thanh Long Cục của Tiêu Tương vừa vỡ, lòng người cũng bắt đầu chuyển động theo gió nước vậy.

Ta bỗng nhiên có một dự cảm, sau này không chừng tứ tướng cục sẽ còn xảy ra một chuyện lớn ồn ào gì đó.

Trình Tinh Hà nói tiếp:

"Nhưng nếu đến vì Chu Tước Cục thì cũng dễ hiểu, đó không phải là cái gì khác, mà là tụ bảo bồn!"

Tụ bảo bồn là bảo vật trong truyền thuyết, từ xưa tới nay chưa bao giờ hết tin đồn về tụ bảo bồn cả, bây giờ còn có thể nhìn thấy trên tranh tết nữa.

Bình Luận (0)
Comment