Chương 389: Tụ Bảo Bồn
Trong truyền thuyết phú ông Thẩm Vạn Tam chính là chủ nhân đầu tiên của tụ bảo bồn, nghe nói năm đó hắn là ngư dân, vớt được một cái chậu ở dưới nước, liền thả một con cá vào trong chậu đó, không lâu sau hắn liền phát hiện trong chậu đã đầy ắp cá.
Ban đầu hắn còn tưởng rằng có người đùa dai, sau đó lại ném trâm bạc trên đầu vợ hắn vào, trong chậu tràn đầy trâm bạc.
Bấy giờ hắn mới biết thứ này để làm gì, cho trân châu, đá quý, hoàng kim vào đó cũng có thể biến thành đầy một chậu.
Cứ tiếp tục như vậy, rất nhanh hắn đã thành một phú ông, còn làm rất nhiều việc thiện cho quê hương.
Nhưng mà người sợ nổi tiếng heo sợ to khỏe, lúc này Trường Giang vỡ đê.
Hoàng đế hỏi có chuyện gì xảy ra, không phải ta rất chuyên cần yêu dân sao? Sao lại có thiên tai được?
Có đại thần nói cho hắn Trường Giang vỡ đê là bởi vì bảo vật không nên thuộc về nhân gian giáng thế.
Hoàng đế nói bảo vật này không nên thuộc về nhân gian, vậy chắc là thuộc về triều đình, liền bắt đại thần nghĩ cách tìm được bảo vật.
Đại thần nói đơn giản, đến lúc đó ngài cứ dán thông báo, nói ai có thể chặn được đê vỡ ở Trường Giang sẽ ban thưởng cho làm quan lớn, bảo vật xưa nay chưa từng có.
Ở cổ đại, ngươi chỉ có tiền thì vẫn chưa đủ, không được làm quan, thân phận sẽ vĩnh viễn hèn mọn, sau khi người nọ có tiền chắc chắn sẽ muốn làm quan.
Quả nhiên, Thẩm Vạn Tam xé thông báo, ôm tụ bảo bồn đến chỗ vỡ đê, thả đất vào trong chậu.
Đất kia liền biến ra cuồn cuộn không dứt, đã chặn được đê vỡ.
Nhưng sau đó thì sao, hắn không những không được làm quan, mà còn bởi vì cất giấu bảo vật không thông báo mà bị chém đầu.
Hoàng đế lấy được tụ bảo bồn, ban đầu rất vui vẻ, nhưng không biết từ khi nào mà tụ bảo bồn đã không thấy tăm hơi, ai cũng không thể tìm lại được.
Cho nên dân gian còn có một truyền thuyết, nói đây không phải là đồ ở nhân gian, dĩ nhiên là sẽ bị ông trời thu về, người phàm chạm vào thứ không thuộc về phàm trần, nhìn qua là may mắn, thật ra lại mang đến họa sát thân.
Nếu Thẩm Vạn Tam không vớt được cái chậu đó, bây giờ còn đang bờ sông đánh cá, sao có thể bị giết được!
Cho nên tụ bảo bồn có thể sao chép vô hạn, không bao giờ khô kiệt, người nào lấy được sẽ có thể phát tài.
Chu tước chủ tài, cho nên có tụ bảo bồn trong Chu Tước Cục đúng là rất hợp lý.
Xem ra từ sau chuyện ở đảo Tiểu Hồ Lô, nhà họ Huyền đã tổn thương nguyên khí nặng nề, cần tiền gấp để vực lại uy danh, cho nên mới nhắm đến tụ bảo bồn. Đối với bọn họ mà nói, có lẽ tụ bảo bồn là hy vọng duy nhất để vực lại nhà họ Huyền.
Có thể nhận ra từ mấy đồng tiền xu kia, bọn họ còn sống khổ hơn ta tưởng tượng, đã hoàn toàn đến đường cùng.
Đường đường là một gia tộc Thiên cấp mà lại thành như vậy, cũng khiến người ta phải thổn thức.
Trình Tinh Hà thì không ngừng suy nghĩ:
"Nếu thật sự lấy được tụ bảo bồn, chuyện thứ nhất ta làm chính là bỏ tiền giấy vào! Nhưng tiền giấy đều có số seri, có thể bị làm giả không? Haiz, đây là một vấn đề..."
Ta không nghĩ cái này, mà là suy nghĩ thứ này là trấn vật thì phải lấy ra thế nào?
Ở Thanh Long Cục, bởi vì ta có Tiềm Long Chỉ, vừa vặn có thể cất được Tiêu Tương, nhưng Tiềm Long Chỉ không thể cất được cả cái chậu chứ?
Người phá cục duy nhất...Lần này ta lại phải bán mạng thế nào đây?
Thôi, bây giờ suy nghĩ miên man cũng không nghĩ được gì, ngày mai rồi nói.
Nghĩ như vậy, ta thiếp đi lúc nào không hay.
Không mơ thấy Tiêu Tương đúng là không quen.
Ngày hôm sau lên đường, vết thương của anh em Vô Thường đã khỏi hẳn như một kỳ tích, nghĩ cũng biết là Bạch Hoắc Hương trị hết.
Mà hôm nay Bạch Hoắc Hương lại biến thành dáng vẻ đơ mặt, vẫn luôn không nhìn chúng ta, Trình Tinh Hà cứ nói ta đắc tội nàng, nhưng ta suy nghĩ rất lâu cũng không biết rốt cuộc đắc tội gì, chẳng lẽ chuyện ta ôm nàng vẫn phải xin lỗi?
Sắc mặt anh em Vô Thường cực kỳ không tốt, ban đầu ta còn hơi lo lắng bọn họ bởi vì mất mật quyển sẽ nổi điên lên với chúng ta, nhưng không ngờ bọn họ lại không nói nửa chữ nào, cứ như căn bản chưa xảy ra chuyện đó vậy.
Ta nghĩ cũng không phải là họ tin tưởng chúng ta, hoàn toàn là bởi vì không tin chúng ta to gan dám động vào đồ của họ.
Chắc là do tên ăn mày hôm qua, đáng thương cho tên ăn mày kia phải gánh trách nhiệm.
Nếu có cơ hội nhìn thấy hắn, kiểu gì cũng phải cảm ơn.
Lại nói tên ăn mày kia cũng rất thần bí, nếu thật sự là Thiên cấp sao lại đến nỗi phải đi ăn xin? Trải nghiệm cuộc sống hay gì?
Quả nhiên đại lão rất biết chơi.
Trình Tinh Hà âm thầm chọc ta một cái, tỏ ý ta nhìn ra sau.
Ta lặng lẽ liếc thấy một chiếc MPV đang đi theo chúng ta phía xa.