Chương 390: Khó Hiểu
Vừa nhìn một cái, lòng ta lập tức trầm xuống. Đậu má, trên cái xe đó có sát khí dày đặc.
Chắc chắn người bên trong không phải loại hiền lành.
Chính là bọn họ đi theo chúng ta?
Đúng lúc này, Tiểu Hắc Vô Thường bỗng nhiên nói:
"Ngươi xem, đó có phải là phượng hoàng vẫy đuôi không?"
Tiểu Bạch Vô Thường:
"Ca ngươi nói không sai."
Phượng hoàng vẫy đuôi?
Dù ta mới chỉ xem mật quyển một lần, nhưng trí nhớ của ta rất tốt. Phượng hoàng vẫy đuôi chính là phong thủy phía sau Chu Tước Cục.
Ta lập tức tỉnh táo lại, chẳng lẽ đã đến Chu Tước Cục rồi?
Mà Tiểu Hắc Vô Thường lại cau mày:
"Đó là nhà trọ người chết?"
Tiểu Bạch Vô Thường đưa tay lên trán, cũng thấy rõ:
"Ca ngươi nói không sai."
Nhà trọ người chết...Đây là cách nói trong nghề chúng ta.
Ở xã hội cũ, tiên sinh vào nam ra bắc, có lúc sẽ mang theo tà ma, thậm chí võ tiên sinh còn dẫn theo cả hành thi đi đường.
Những khách sạn bình thường đều dành cho thương nhân ở, thương nhân cũng giống như nhân viên làm việc trên tàu vậy, coi trọng nhất là bình an cát lợi, người và hàng về đến nơi đến chốn. Ở trong mắt bọn họ, những người ăn cơm âm dương như chúng ta toàn là xui xẻo, cực kỳ không thích ở cùng với chúng ta.
Cho nên, nhà trọ người chết mới được mở ra, có thể nói là đặc biệt mở ra cho những người như chúng ta, thậm chí còn có phòng hành thi thuận lợi cho võ tiên sinh cản thi.
Lúc còn trẻ ông cậu ba từng đi xông xáo giang hồ, nói nếu ngươi muốn biết một nhà trọ có phải nhà trọ người chết hay không thì phải xem bảng hiệu của nó. Bảng hiệu bình thường sẽ là tấm bạt ghi “Nhà trọ X”, nhà trọ người chết sẽ treo một chuỗi chuông chiêu hồn bên dưới bảng hiệu để chứng tỏ thân phận.
Mà nhà trọ người chết không mở cho khách bình thường, nếu ngươi là người ngoài nghề vô tình đi vào mà không nói ra được tiếng lóng trong nghề, chủ quán trọ sẽ nói cho ngươi đã đầy khách, không cho ngươi ở.
Quả nhiên tới gần liền thấy dưới bảng hiệu của nhà trọ kia có treo một chuỗi chuông chiêu hồn rung rinh trong gió cuối hè, vô cùng dễ nghe.
Tiểu Hắc Vô Thường suy nghĩ một chút, dừng xe trước cửa nhà trọ người chết một cách rất thiếu chuyên nghiệp:
"Nhà trọ này có gì đó không ổn."
…
Không ổn?
Ta lập tức nhìn, chỉ thấy phía sau phượng hoàng vẫy đuôi lại có đầy tử khí liên tục không ngớt.
Gần đây...có rất nhiều người chết sao?
Nhìn kỹ lại, ta liền biết tại sao Tiểu Hắc Vô Thường lại nói nhà trọ người chết này không ổn.
Những tử khí kia giống như hội tụ thành một dòng sông nhỏ, chảy hết xuống dưới nền móng của nhà trọ người chết!
Hắc bạch Vô Thường có kinh nghiệm đi khắp giang hồ phong phú hơn chúng ta, chắc cũng đã nhìn ra nhà trọ người chết có chuyện gì đó, cho nên mới muốn biết rõ, sợ ảnh hưởng đến việc chúng ta đi tìm Chu Tước Cục.
Ta cũng tò mò với nơi tràn đầy khí tức giang hồ này, liền đi xuống theo.
Trình Tinh Hà nhíu mày, hiển nhiên rất kháng cự nhà trọ người chết.
Vừa xuống xe, hắn còn kéo ta một cái:
"Lúc ngươi đi vào phải cẩn thận một chút, những chỗ thế này chẳng khác gì đầm rồng hang hổ, loại người gì cũng có, ngàn vạn lần đừng đắc tội người ta, nếu không chết cũng không biết chết thế nào đâu."
Ta vừa định nói sao ta có thể đắc tội người ta, có đắc tội cũng là ngươi chứ? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Trình Tinh Hà, ta lại không nói ra lời, chỉ có thể gật đầu một cái.
Vừa đi vào đã nhìn thấy một ông chủ mập đứng phía sau quầy đang cầm điện thoại chơi, biết có người tới cũng không ngẩng đầu:
"Đốt nhang hay đèn cầy?"
Đây là tiếng lóng trong nghề, đốt nhang là văn tiên sinh, đèn cầy là võ tiên sinh.
Tiểu Hắc Vô Thường đáp:
"Đốt nhang."
Ông chủ mập nói tiếp:
"Bốc khói hay cắm lò?"
Bốc khói là ăn cơm, cắm lò là ở trọ.
Bây giờ đã là xế chiều, lên núi cũng không còn kịp rồi, Tiểu Hắc Vô Thường đáp:
"Cắm lò."
Điện thoại nhắc nhở một ván trò chơi kết thúc, lúc này ông chủ mập mới ngẩng đầu lên, không quan tâm nói:
"Mấy cây?"
Đây chính là hỏi mấy phòng.
Tiểu Hắc Vô Thường đáp:
"Một cây, còn lại tự bọn họ giải quyết."
Trình Tinh Hà cam chịu số phận nộp tiền:
"Hai cây."
Ông chủ mập thu tiền, nhìn ba người chúng ta một cái, cầm thẻ mở cửa phòng.
Tiểu Hắc Vô Thường hỏi như không có chuyện gì xảy ra:
"Hỏi ngươi một việc, đường vào núi có dễ đi không?"
Lúc này ông chủ mập mới nhấc mắt lên nhìn ra sau, nói:
"Núi Đại Phượng Hoàng? Không vào được."
Tiểu Hắc Vô Thường sửng sốt:
"Vì sao?"
Ông chủ mập đáp:
"Lúc trước từng có một vụ sạt núi, làm hỏng hai con đường, tạm thời vẫn chưa sửa."
Tiểu Hắc Vô Thường không động thanh sắc:
"Đường núi cũng được, mấy ngày nay chúng ta có chuyện quan trọng phải vào núi."
Ông chủ mập suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng:
"Thật ra vẫn còn một con đường nữa, nhưng người sống không đi đường đó được."
Nghĩa là sao?