Chương 391: Vẫn Chưa Có Kết Quả
Đúng lúc này có hai người gánh gì đó từ trên núi xuống, vừa đi vừa mắng:
"Móe nó, lại chết ở trên núi, người bên trên cũng không quản."
Hai người kia khênh một cái cáng trúc, bên trên đắp một tầng vải trắng, hiển nhiên là có người nằm, cả đầu cũng bị che kín, là thi thể.
Nhưng đúng lúc này, một trận gió thổi tới nhấc tấm vải trắng kia lên để lộ ra người phía dưới.
Ta vừa vặn nhìn thấy, lập tức ngây ngẩn.
Người kia đã teo lại, màu da cũng như da thuộc, giống như đã hong gió không biết bao lâu, cả người khô khốc lại.
Thây khô...
Hơn nữa gương mặt của thây khô kia còn vặn vẹo giống như bức tranh nổi tiếng “Tiếng thét”, hai mắt trợn trừng, há to miệng, cứ như trước khi chết đã nhìn thấy cái gì đáng sợ vậy.
Trình Tinh Hà nuốt nước miếng:
"Cái này là..."
Dù hắn đã thành thây khô, nhưng ta vẫn nhìn ra mệnh cung của người này sụp xuống, mà bên cạnh xương lông mày còn có hung khí, ngoài chết oan uổng ra còn có liên quan đến tà ma nào đó.
Ta vừa nhìn khí, quả nhiên liền thấy trên người thây khô đó có một chút khí bẩn màu xám tro.
Khí bẩn đó còn nặng hơn âm phục linh rất nhiều, hiển nhiên thứ hại chết người này còn lợi hại hơn âm phục linh.
Dường như hai người kia cũng sợ cái thây khô này dọa sợ khách trong nhà trọ, lập tức luống cuống che lại.
Sau đó ngượng ngùng nói với ông chủ mập:
"Lại phải làm phiền ông chủ rồi."
Ông chủ mập khoát tay một cái:
"Đừng nói mấy lời xa lạ như thế, trong phạm vi mười dặm chỉ có chỗ ta là có kho lạnh, để thì để đi."
Nói rồi gọi một tiểu nhị ra dẫn đường cho hai người bản xứ kia.
Hai người bản xứ vừa đi vào trong vừa than thở:
"Làm bậy rồi, nhìn thẻ căn cước thì tên nhóc này mới hai mươi tuổi, mẹ hắn mà biết chắc sẽ khóc đứt ruột đứt gan!"
Ông chủ mập nhìn chúng ta, nghiêng đầu nói:
"Nhìn thấy chưa? Tên nhóc đó cũng đi con đường kia, chỉ có thể đi thằng vào, nằm ra ngoài."
Tiểu Hắc Vô Thường nhíu mày.
Hóa ra sau vụ sạt lở đường lên núi Đại Phượng Hoàng gần đây, quả thật vẫn còn một con đường để lên núi, nhưng từ xưa tới nay người địa phương đã nói đường núi kia không phải cho người sống đi, không ai dám đi qua đó cả, còn gọi nó là đường người chết.
Bây giờ đường lên núi hỏng, có một số người không tin tà, muốn đi lên bằng con đường người chết kia, kết quả không có một ai trở về.
Cùng lúc ấy, sơn dân ở gần đó lại phát hiện gần đây sau nhà luôn luôn xuất hiện vài thi thể một cách khó hiểu.
Hơn nữa những thi thể này đều khô quắt, chỉ còn lại da bọc xương.
Sau đó điều tra mới biết đây là những người biến mất khỏi đường người chết kia, dù thi thể của bọn họ rất đáng sợ, nhưng thật ra thì chết cũng chưa lâu.
Thi thể bình thường cùng lắm là thối rữa, làm sao có thể biến thành "thây khô" trong thời gian ngắn được, cho nên người bản địa liền đồn rằng sợ là trên đường người chết có tà ma gì đó đã hút hết tinh khí của những người kia.
Khó trách...
Bây giờ núi Đại Phượng Hoàng phát triển du lịch, định chuyển thành thành phố du lịch, chuyện này vừa xảy ra, còn ai dám tới nơi này chịu chết nữa, cho nên người địa phương cũng không muốn giương mắt nhìn. Nhưng muốn sửa hai con đường kia lại không dễ dàng, cho nên bây giờ vẫn luôn đi mời người khắp nơi tới xem rốt cuộc trên đường người chết có tà ma gì.
Nhưng đến bây giờ vẫn chưa có kết quả.
Mà nhà trọ người chết có phòng giữ xác cung cấp cho võ tiên sinh, còn lớn hơn cả bệnh viện trong núi của bọn họ, cho nên khi địa phương phát hiện ra những thi thể này đã thống nhất đều đưa đến phòng giữ xác của nhà trọ người chết.
Khó trách tử khí ở chỗ này đều hội tụ hết vào nhà trọ người chết, hóa ra là có chuyện như vậy.
Tiểu Hắc Vô Thường nghe thấy thế thì đảo tròn mắt giống như đang suy nghĩ chuyện gì, tiếp theo liền ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi kia.
Đúng rồi, không phải nhà Tiểu Hắc Vô Thường giỏi xem hung phong thủy sao?
Quả nhiên, Tiểu Hắc Vô Thường lập tức tỏ vẻ trong lòng đã có dự tính, cũng không ta nói chuyện với chúng ta mà dẫn Tiểu Bạch Vô Thường đi thẳng vào.
Ta cũng nhìn theo tầm mắt hắn, nhưng lần này ta lại không nhìn ra cái gì cả, phong thủy đó rất bình thường ở trong mắt ta, loại đất "tê giác ngắm trăng" này đất trừ để chôn người ra thì không còn lành dữ gì cả.
Đến khi nhìn khí, ta cảm thấy khí ở đó giống như bị cái gì đó che lại, không nhìn rõ được. Chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy trong rừng trong có chút sát khí màu đen mơ hồ.
Trình Tinh Hà chọc ta một cái:
"Có thấy không, cứ liên quan đến tứ tướng cục là không bao giờ có may mắn, nhìn dáng vẻ kia của Tiểu Hắc Vô Thường, chắc chắn là muốn đi qua con đường người chết, chúng ta phải chuẩn bị tâm lý trước, nếu không được thì chạy mau."