Chương 399: Đáng Tiếc
Nếu thật sự là Sơn Mị, vậy tại sao chúng ta gặp quỷ đập tường cũng có nguyên nhân rồi.
Bởi vì Sơn Mị còn có một năng lực...bày Mê Hồn trận.
Sơn Mị nhỏ bình thường cũng là trình độ quỷ đập tường, đồng nam tè một bãi rồi mắng mấy câu là được, nhưng Sơn Mị càng lợi hại thì trận pháp bày ra cũng càng mạnh.
Bây giờ ngay cả bọn ta cũng bị Mê Hồn trận mê hoặc rồi, có thể thấy Sơn Mị trong núi này không chừng còn là vương giả chí tôn.
Không lợi hại cũng không ăn được nhiều nhân khí như vậy.
Những sinh viên đại học đi phượt kia nghe thấy cái này, bị dọa tái mặt, một cô gái lập tức bật khóc.
“Vậy...chúng ta còn ra ngoài được không?”
Một cô gái khác cũng run cầm cập.
“Ta muốn về nhà, ta nhớ mẹ ta...sau này ta sẽ không đi phượt nữa…”
Các sinh viên đại học khác cũng hiện ra biểu cảm cộng hưởng, có mấy người khá xảo quyệt, đã nhìn ra bọn ta không phải nghề bình thường, chạy thẳng tới bên cạnh bọn ta.
“Anh à, các ngươi có kinh nghiệm như vậy, nếu có thể các ngươi đi đâu, bọn ta sẽ đi theo đó!”
Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, đương nhiên ta bằng lòng cứu người để tăng công đức, vừa định đồng ý thì đột nhiên có một sinh viên đại học nam đeo kính đã ăn nói kỳ cục:
“Các ngươi có phải bị ngốc không, chúng ta đều là người được giáo dục cấp cao, vậy mà còn nghe những lời xằng bậy thôn quê này, nói thứ bã đậu phong kiến gì.”
Ta quay đầu nhìn, dù sinh viên đại học nam kia gầy gò, nhưng giữ xương mũi có một chỗ đột nhiên nhô ra, đây gọi là cô phong tỵ, chứng tỏ người này là kiểu khăng khăng làm theo ý mình, không nghe lọt tai ý kiến của người khác, khá cố chấp ý mình.
Mà ấn đường của người này...khí đen đè ánh sáng đỏ thẫm, đây là sắp có tai ương đổ máu!
Một sinh viên đại học nữ nhỏ giọng nói:
“Đại Quyền, nhưng bây giờ quả thật chúng ta đã gặp quỷ đập tường, La Quý Dân và Trương Bát cũng biến mất rồi…”
Sinh viên đại học nam được gọi là Đại Quyền nhếch cái miệng cái ngát lên, ngón trỏ đẩy kính lên.
“La Quý Dân vốn là người lỗ mãng, đi nhầm đường không bình thường sao? Trương Bát lề mà lề mề, cũng không phải lần đầu lạc đội, càng đừng nói tới quỷ đập tường, ‘Đến gần khoa học’ cũng đã giải thích, đây đều là hoang tưởng, cũng gọi là bệnh thần kinh tập thể. Các ngươi có thể coi trọng kiến thức lý luận chút không?”
Nói rồi hắn lườm bọn ta, còn mỉa mai:
“Thương thay ngồi trên chiếu vắng lúc nửa đêm, không hỏi chúng sinh mà hỏi quỷ thần.”
Móa nó, hay cho câu thần kinh tập thể, cảm giác đây còn là người công tác lý luận, được rồi, người không có học vấn như ta cũng không dám nói nhiều, ngươi cũng không gọi được người giả vờ ngủ.
Mấy sinh viên đại học còn lại nghe hắn nói như vậy, mắt to trừng mắt nhỏ, cũng hơi rung động.
“Lẽ nào thật sự là ảo tưởng tập thể…”
Sao vậy? Lẽ nào là vì các ngươi đập đá tập thể rồi sao?
Đại Quyền vừa thấy lời của mình có tác dụng, không khỏi rất đắc ý, nói gì thì bản thân đúng là không uổng ở trong đội biện luận trường.
Trong lều của Tiểu Hắc Vô Thường truyền ra một tiếng cười khẩy, rõ ràng Tiểu Hắc Vô Thường cũng không có tâm trạng đôi co với những sinh viên đại học này, tiếp tục đi ngủ, trước khi ngủ còn cho bọn ta một câu:
“Có lừa thì đốt lửa.”
Nghe vậy, người tên Đại Quyền kia càng không vui.
“Đây là người gì hả, không có chút ý thức đề phòng an toàn gì cả...Không coi trọng tai họa cháy rừng, loại người như ngươi nếu ở nước ngoài đã bị bắt lâu rồi.”
Lúc này ta cũng đã hết buồn ngủ, bỗng nhiên phát hiện Trình Tinh Hà vẫn không lên tiếng, không hợp với hình tượng lắm miệng kia của hắn. Ta quay đầu nhìn phát hiện hai con mắt của hắn lại giống như cắm điện.
Ta lập tức nhớ ra chuyện liên quan tới Sơn Mị còn có một tin đồn khác...Chỉ cần là chỗ có Sơn Mị xuất hiện, chắc chắn có bảo bối.
Trình Tinh Hà lấy lại tinh thần, kéo ta qua.
“Nghe nói mèo Tử Kim, eo Bích Ngọc cũng không bằng một sợi lông của Sơn Mị. Thất Tinh, nếu chúng ta có thể tìm được Sơn Mị, thì chắc chắn có thể đào được đồ tốt, đi thôi?”
Đi ông nội ngươi, từ trên xác khô cũng nhìn ra được, uế khí kia không yếu hơn âm phục linh, con mẹ ngươi có mạng lấy tiền cũng phải có mạng tiêu, không có việc thì tìm chết cái gì?
Ta không để ý hắn, ăn hết sạch nấm trong tay hắn, quay người dựa bên cạnh đống lửa ngủ.
Trình Tinh Hà không nản lòng, vẫn một mực chọc ta, bị ta đá một cái không ho he nữa.
Đợi ta đi ngủ, vẫn nghe thấy người tên Đại Quyền kia đang nói mãi không ngừng, nói cái gì mà mặt trời vừa ló ra là không sao nữa, đây đều là ngoài ý muốn.
Từng đi học, không nên biết tồn tại và hợp lý sao?
Ngay lúc ta sắp chìm vào mộng đẹp, không biết nghe thấy ai nói:
“Kỳ lạ, sao lại thơm như vậy?”
Đang nói nấm sao?
Đáng tiếc không có suất của các ngươi.