Chương 398: Trên Đầu Chữ Sắc Là Con Dao
Nhưng cánh tay kia giống như không nản lòng, quấn lên người ta như con rắn.
Còn để cho người ta ngủ không. Ta bắt lấy cánh tay này đang định nổi giận, thì đột nhiên cảm thấy sao cánh tay này lạnh lẽo, giống như...cánh tay của người chết.
Ta chợt mở mắt ra, lại phát hiện trên người không có cánh tay gì, quay đầu lại nhìn, đầu óc lập tức nổ tung, Trình Tinh Hà cách ta những tám cây xào, theo lý thì căn bản không thể sờ lên người ta được.
Ta nằm mơ sao?
Đúng lúc này, ta nghe thấy một tiếng gọi.
“La Quý Dân! Về nhà ăn cơm! La Quý Dân! Về nhà ăn cơm!”
Cái điệu kia vừa dài vừa thê lương, trong màn đêm khiến người ta sợ hãi nói không nên lời.
Nháy mắt ta đã mở mắt ra.
Đây là...gọi hồn sao?
Mà âm thanh kia rất rõ ràng, còn vang lên bên tai.
Ta lập tức ngồi dậy, thấy một đám người đang ở trên đường Tử Nhân này, đi về phía chúng ta.
“Ăn gì?”
Trình Tinh Hà cũng mở mắt ra, lẩm bẩm ngồi dậy.
Liếc mắt nhìn, là một đám người trẻ tuổi.
Đám người trẻ tuổi kia thấy bọn ta, lập tức giống như nhìn thấy người thân, lẹp xẹp chạy qua. “Các ngươi cũng là dân phượt sao?”
Hỏi một cái, thì ra họ là một câu lạc bộ cắm trại đại học, có mười hai người, La Quý Dân kia chính là một thành viên trong số họ. Đợt này họ đến núi Đại Phượng Hoàng là muốn mở hoạt động cắm trại, nhưng bị thông báo đường núi hỏng rồi, kinh nghiệm cắm trại của La Quý Dân kia rất phong phú, tự xung phong đến dò đường của đường Tử Nhân này.
Nhưng hắn đi như vậy rồi mãi cũng chưa về.
Các bạn của câu lạc bộ này rất lo lắng, không màng sự ngăn cản của người địa phương, mười một người cùng nhau lên đường Tử Nhân tìm La Quý Dân, kết quả cũng gặp quỷ đập tường. Có một người khá mê tín, nói có thể là La Quý Dân đã xảy ra chuyện, hiển linh muốn họ đi tìm hắn, cho nên vừa gọi hồn vừa tìm.
Mấy cô gái trong đó vốn đã nhát gan, gặp phải quỷ đập tường khóc làm mắt như quả đào, thấy bên trong còn có người khác nháy mắt đã yên tâm hơn rất nhiều.
Tuổi tác họ xấp xỉ bọn ta, rất xởi lởi ngồi xuống cùng bọn ta, đúng lúc này đột nhiên có người nói:
“Trương Bát đâu?”
Họ lập tức sửng sốt, đều quay đầu tìm.
Kết quả bây giờ, số người chỉ còn lại mười người...thiếu mất một người rồi.
Lúc này, sắc mặt của mười người kia đều đã thay đổi.
Lúc này, một tiếng nói ồm ồm vang lên sau lưng bọn ta:
“Quỷ đập tường...Mấy kẻ ngoại đạo các người biết cái gì, đây căn bản không phải quỷ đập tường, là Sơn Mị tác quái.”
Là tiếng nói của Tiểu Hắc Vô Thường.
Sơn Mị? Vãi, ta cũng từng nghe nói thứ này.
…
“Si mị võng lượng” mọi người đều từng nghe nói, là mấy loại ma quỷ, tạm thời không nói cái khác, Sơn Mị này cũng tính là một loại sơn yêu, bình thường hoạt động ở núi sâu rừng già.
Nghe nói Sơn Mị là do oán khí của phụ nữ hóa thành, sắc đẹp nổi tiếng, mọi người nói người có sức hấp dẫn, nói ngắn gọn là “mị lực”, chính là nghĩa rộng từ Sơn Mị này.
Ông cậu ba của ta còn từng kể một câu chuyện về Sơn Mị cho ta.
Nói một người đốn củi có một ngày gặp mưa trên núi, tránh mưa xong thì đã muộn, bước cao bước thấp đi về nhà, kết quả phát hiện dưới chân núi bị lấp một khe nước.
Hắn vừa xắn ống quần lên, muốn lội qua, đột nhiên thấy bên cạnh có người phụ nữ đang vùi mặt khóc nức nở.
Người phụ nữ xuất hiện ở chỗ núi rừng hoang vu này trông rất đáng thương, người đốn củi tới bắt chuyện, hỏi tại sao nàng khóc.
Người phụ nữ kia nói nàng đã gả lên núi, không chịu được mẹ chồng ngược đãi, muốn chạy về nhà mẹ đẻ, ai ngờ gặp phải mưa, chân nhỏ kia của nàng cũng không qua được.
Người đốn củi động lòng trắc ẩn, nói không sao, để ta cõng ngươi qua sông.
Người phụ nữ kia rất vui mừng, quay mặt ra là khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Đợi người phụ nữ leo lên người của người đốn củi, người đốn củi ngửi thấy một mùi rất thơm, trong lòng cũng rất căng thẳng, mà người phụ nữ kia ăn nói dịu dàng, còn lau mồ hôi gì đó cho hắn, nói thế nào người đốn củi kia cũng là đàn ông, đâu chịu được loại trêu ghẹo này. Nhưng suy nghĩ lại, trong nhà vợ còn đang trông con đợi hắn về nhà, thế là hắn mau chóng chỉnh sửa lại tâm trạng, cúi đầu nhìn mặt nước để chuyển sự chú ý.
Kết quả hắn vừa nhìn mặt nước đã bị dọa tới mức súy nữa kêu ra tiếng. Trên mặt nước phản chiếu sau lưng hắn cõng là thứ đen xì.
Thứ kia cái gì cũng giống, chỉ là không giống người.
Người đốn củi bị dọa tới mức ném người phụ nữ kia xuống, kết quả lúc này phát hiện, người phụ nữ kia đã trở nên rất nặng, ép hắn tới mức không ngẩng nổi đầu, giống như muốn đè hắn vào trong nước.
Người đốn củi sắp khóc tới nơi, nhưng nói ra cũng trùng hợp, đối diện có người gọi hắn, sao trên lưng lại cõng tấm ván to như vậy?
Thứ trên người hắn nghe thấy hai chữ “tấm ván” nháy mắt đã không còn nặng như vậy nữa, giống như đã bị phá loại tà pháp nào đó vậy.
Lúc này người đốn củi mới lấy lại sức lực, quay đầu nhìn thứ trên người, bị dọa ngồi phệt mông xuống nước. Thấy kia sao là người phụ nữ được, rõ ràng là tấm ván quan tài, bên trên còn có chữ “thọ” to bằng sơn màu vàng!
Ông cậu ba nói người phụ nữ kia chính là Sơn Mị, ăn thịt người. Cũng may người đốn củi kia không có ý nghĩ xấu xa. Chỉ cần người không có suy nghĩ xấu xa, tà ma sẽ không thể làm mờ mắt người, còn lấy câu chuyện này để dạy ta trên đầu chữ sắc là con dao.