Chương 397: Kỳ Quái
Hải gia không những xem phong thủy tốt, thuật dịch quỷ cũng rất nổi tiếng, nếu thật sự có thể học được chút gì đó, cái khác không dám đảm bảo, ít nhất là cả đời cũng không cần chịu đói nữa.
Trình Tinh Hà cảm thấy có nơi có thể ăn ba bữa cơm ổn định, cầu còn không được, ai ngờ sau đó bị người bắt nạt không ít. Người của Hải gia vô cùng bài xích người ngoài, người họ ngoài vào học, vậy còn không để dòng chính của Hải gia bắt nạt chết.
Mà Trình Tinh Hà bẩm sinh có mắt Nhị Lang, chiếm được nhiều tiện nghi hơn người bình thường, rất nhanh đã trở thành một người xuất chúng trong người cùng thế hệ. Lúc đó hắn còn không hiểu cái gì gọi là đứng mũi chịu sào, chỉ là sợ bản thân bị đuổi ra ngoài mà liều mạng thể hiện, càng khiến những dòng chính Hải gia kia không vừa mắt hơn.
Có một ngày, một sư huynh Hải gia bảo hắn đến phòng nào đó tìm đồ, hắn vui vẻ đồng ý, kết quả qua đó mới biết hắn bị người lừa rồi.
Trong phòng kia, đích tử Hải gia Hải Nghênh Xuân đang bị lão đầu của Hải gia lột sạch treo ngược giữa không trung, vừa đâm kim lên người hắn như Dung ma ma, vừa mắng:
“Sao ta lại sinh ra tên giàn hoa vô dụng như ngươi, ngay cả quỷ cũng không dùng được. Danh tiếng của Hải gia bị hủy cũng là hủy trong tay ngươi!”
Ngành này của chúng ta, gọi những người dù xuất thân âm dương thế gia, nhưng ông trời lại không ban cho bát cơm là giàn hoa.
Hải Nghênh Xuân bị đâm kêu éc éc như lợn Tết vậy, trên người bị đâm như con nhím, khỏi nói thảm cỡ nào.
“Cha, ta cũng không muốn mà, nhưng ta bẩm sinh đã không có bản lĩnh này, ngươi nể mặt mẹ ta…”
Kết quả vừa nghe thấy lời này, lão đầu Hải gia đâm càng hăng máu hơn.
“Ngươi còn dám nhắc tới mẹ ngươi, mẹ ngươi chính là dâm phụ không giữ phụ đạo, còn không biết ngươi là giống của ai.”
Lúc này Trình Tinh Hà phát hiện kim kia không phải kim bình thường, mà là Dẫn Linh châm.
Dẫn Linh châm đâm từng cây lên người bẩm sinh có linh khí, để kim châm này chạy loạn trên người người đó, hấp thụ linh khí, rồi rút ra đâm lên người người không có linh khí...Giống như lấy bát cơm của một người đưa cho người khác.
Những năm này thường thấy được tin tức nói trên cơ thể người bị đâm kim một cách khó hiểu, vẫn chạy trong cơ thể mãi, thực ra có một số chính là có người dùng Dẫn Linh châm để hút linh khí.
Mà người bị kim đâm sau khi rút Dẫn Linh châm ra, bình thường không sống được quá lâu.
Đây là mặt tối của phương thuật, lão đầu Hải gia đã phải giết bao nhiêu người để trồng linh khí cho Hải Nghênh Xuân này?
Đúng lúc này, hai người họ cùng quay đầu, nhìn thấy Trình Tinh Hà.
Kẻ ngốc cũng biết loại chuyện này để người ta bắt gặp, không ai có thể ăn được quả ngọt.
Hôm sau, Hải Nghênh Xuân nói Trình Tinh Hà trộm đồ trong hũ linh cốt của nhà họ, bắt Trình Tinh Hà giao ra. Trình Tinh Hà đâu giao ra được, thế là lập tức bị đuổi ra ngoài. Đây còn chưa hết, Hải Nghênh Xuân còn đi theo Trình Tinh Hà, muốn giết Trình Tinh Hà diệt khẩu.
Đối với Thập Nhị Thiên giai, danh tiếng này còn quan trọng hơn tính mạng, nếu để đồn loại chuyện này ra ngoài, Hải gia họ làm sao còn ngẩng cao đầu làm người?
Cũng may Trình Tinh Hà biết không ổn, chạy lên một núi hoang. Hải Nghênh Xuân không có năng lực sinh tồn dã ngoại, tìm kiếm khoảng mười ngày cũng không tìm ra được cọng lông nào, chỉ đành hậm hực trở về. Trước khi đi hắn còn nói vào trong núi, nếu chuyện kia đồn ra ngoài thì sẽ băm Trình Tinh Hà thành nhân sủi cảo.
Nói tới đây, Trình Tinh Hà nhổ một tay nấm, lắc đầu.
“Móa nó, ngươi nói xem biển người mênh mông, sao lại oan gia ngõ hẹp như vậy?”
Có thể khiến một giàn hoa trở thành Địa giai nhất phẩm, nghĩ thôi cũng biết ông cụ Hải gia đã bỏ bao nhiêu tâm huyết trên người Hải Nghênh Xuân.
Mà Hải Nghênh Xuân kia không những không có bản lĩnh, lòng dạ còn vô cùng hẹp hòi, có biệt hiệu là có thù phải trả. Ngươi không cẩn thận giẫm hắn một cái, hắn cũng phải trả cho ngươi một quyền, bây giờ ta đã hoàn toàn đắc tội với hắn rồi. Trình Tinh Hà còn từng thấy chuyện xấu của hắn, chắc chắn không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Có điều so với lo lắng cho hắn, thì vẫn là lo Chu Tước cục này trước đi. Có thể ra ngoài hay không còn chưa biết.
Nghĩ như vậy, ta định gọi A Mãn ra ngoài hỏi xem.
Nhưng cũng kỳ quái, miết lá vàng chữ Mãn nhưng lại không thể gọi A Mãn ra.
Trình Tinh Hà cau mày.
“Chuyện gì vậy, Thất Tinh, bây giờ sức hấp dẫn của ngươi không được rồi, vợ cũ cũng rời bỏ ngươi rồi sao?”
Không thể nào, bùa ký thân vẫn còn ở đây. Nháy mắt ta đã nhớ ra lần trước gọi Hôi Bách Thương cũng có lần không gọi ra được.
Hôi Bách Thương không tới là vì bên cạnh ta có mèo tám đuôi, lẽ nào...chỗ này có thứ gì mà ngay cả A Mãn cũng phải kiêng dè sao?
Dự cảm không lành kia càng ngày càng mạnh rồi.
Bỏ đi, trước khi tới cũng biết đây không phải chỗ tốt gì, binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn vậy.
Ta ngủ mơ mơ màng màng, rồi đột nhiên cảm thấy có người đang sờ ta.
Ta tưởng là Trình Tinh Hà, nên không khách sáo hất cánh tay kia ra.