Chương 396: Oan Hơn Đậu Nga
Ta cũng không để ý đến nữa, lập tức kéo Trình Tinh Hà ra khỏi quầy hàng. Bạch Hoắc Hương cũng đi tới, đặt một loại thảo dược có mùi cực kỳ khó ngửi dưới mũi hắn, hắn lập tức hắt hơi tỉnh lại, sau đó liền kêu đau sờ lên đầu mình:
"Đậu má, sao đầu ta lại đau như vậy..."
Bạch Hoắc Hương rất nhanh nhẹn, rất nhanh đã băng bó kỹ cho hắn.
Ta nhìn Bạch Hoắc Hương, bỗng nhiên cảm thấy lần này nàng có thể đi cùng chúng ta có lẽ chính là may mắn của chúng ta.
Lúc này Hắc Bạch Vô Thường đã dọn dẹp xong, đạp cửa ra leo lên xe.
Mật quyển của chúng ta vẫn còn ở trên tay bọn họ, dĩ nhiên là phải đi chung. Ta đỡ Trình Tinh Hà dậy, cũng vội đi theo. Lúc này ông chủ mập kia đột nhiên xuất hiện, nhìn chằm chằm cái xà ngang trên đỉnh đầu.
Mà trên đầu ông chủ mập cũng có một vết thương to bằng quả trứng gà.
Nguy hiểm thấy máu?
Điều này khiến trong lòng ta rất áy náy, không ngờ khách xấu mà ta nhìn ra giúp hắn lại là chính ta.
Ta vội nói:
"Những món đồ bị hỏng, chờ chúng ta trở lại..."
Trình Tinh Hà nghe vậy, lập tức giả bộ bất tỉnh không muốn đền tiền.
Ông chủ mập khoát tay nói:
"Các ngươi đi đi, ta không mù, oan có đầu nợ có chủ."
Trong lòng ta mới hơi thả lỏng, ông chủ mập còn biết phân biệt đúng sai.
Mà ông chủ mập lại nói tiếp:
"Dù sao lúc các ngươi trở lại cũng chỉ có thể ở trong kho lạnh của chúng ta."
Ta giật khóe miệng một cái, hắn biết chúng ta muốn đi lên con đường người chết kia.
Lúc này ta mới nhớ ra, mới vừa rồi rất có thể là tên ăn mày kia giúp ta, ta đang định nói cảm ơn hắn, nhưng vừa nhìn sang chỗ hắn đã lập tức sửng sốt.
Bát đậu hũ không vẫn còn ở đó, nhưng người đã biến mất.
Kỳ quái, vừa rồi còn ở đó mà...
Cứ như vậy, chúng ta nhân lúc trời chưa tối mà đi lên con đường người chết kia.
Ánh mặt trời dần dần lặn xuống sau núi, khiến ngọn núi trước mặt chúng ta như được dát vàng, khung cảnh đẹp đẽ lại thêm phần thê lương.
Trình Tinh Hà không nhịn được thở dài:
"Công việc của chúng ta càng ngày càng nhiều phiền toái..."
Đúng là giống con chuột chạy qua đường, ai nấy đều muốn đánh.
Xe đi vào đường núi, chạy một đường lên trên, sắc trời càng ngày càng mờ tối.
Xem ra hôm nay phải dựng trại rồi.
Con đường núi này rất ngoằn ngoèo, nhưng đi được một lát, ta đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Xung quanh có một cây hoa vàng, bởi vì màu sắc không giống những cây khác nên vô cùng quen mắt, giống như vừa rồi đã nhìn thấy ngoài cửa sổ xe.
Ta không nhịn được ngồi thẳng người, có chuyện gì vậy?
Ta lặng lẽ quan sát, năm phút sau, cây hoa vàng kia lại xuất hiện ở ngoài cửa sổ một lần nữa.
Đây là...quỷ đập tường?
…
Có điều không đúng, chúng ta đều là ăn cơm âm dương, Tiểu Hắc Vô Thường lái xe lại là đại lão Địa cấp nhất phẩm, sao có thể để quỷ đập tường bình thường không đâu nhốt lại chứ, đồn ra ngoài thì làm trò cười cho thiên hạ quá rồi.
Nhìn qua gương chiếu hậu của xe cũng nhìn ra được trên trán của Tiểu Hắc Vô Thường đã đổ mồ hôi.
Xem ra thử trên đường Tử Nhân còn lợi hại hơn chúng ta nghĩ.
Sau khi cây hoa cúc vàng kia xuất hiện lần thứ chín, Tiểu Hắc Vô Thường cuối cùng cũng dừng xe, đen mặt nói:
“Nghỉ ngơi đi.”
Nói rồi, hắn lấy hai cái lều ở trong cốp xe phía sau ra.
Xem ra muốn đợi trời sáng rồi tiếp tục tìm Chu Tước cục.
Hai anh em họ dựng một cái lên, chui vào trong, vì dáng người họ nhỏ nên vẫn rất vừa. Nhưng đối với ba người chiều cao bình thường bọn ta, chưa nói tới rách, chắc cũng chỉ có thể ở được một người.
Bạch Hoắc Hương chui vào trong như lẽ đương nhiên.
Ta và Trình Tinh Hà ngồi bên ngoài lều giống như hai con thú trấn mộ, mắt to trừng mắt nhỏ.
“Vo ve...bốp.”
Trình Tinh Hà đánh chết một con muỗi, đặt trong tay đưa cho ta xem:
“Còn to hơn tôm, hay là chúng ta nướng lên ăn đi.”
Tiếp tục như vậy không bị tà ma hút chết, đã để muỗi hút chết trước rồi.
Thế là ta đi tìm cỏ dại đắng xung quanh.
Lúc nhỏ trong nhà nghèo không mua nổi hương muỗi, lúc câu cá lão đầu đều bảo ta tìm cỏ đại đắng đốt ở bên cạnh, mượn khói của thứ đó để hun muỗi.
Trời cao không phụ người có lòng, thật sự tìm được một nắm. Trình Tinh Hà cũng không buồn ngủ, không biết ôm một đống nấm ở đâu ra, hí hửng nướng lên.
“Nói về năng lực sinh tồn dã ngoại, ai còn so được với anh ngươi.”
Khỏi nói, chỗ nấm kia đúng là rất to, Trình Tinh Hà xuất thân ăn xin còn giỏi chịu đựng hơn Hồng Thất Công.
Ta ăn nấm, còn nhớ đến chuyện của Hải gia, nên hỏi:
“Ê, ngươi và Hải gia có ân oán gì vậy?”
Trình Tinh Hà thở dài, lúc này mới nói:
“Đừng nhắc nữa, chuyện này móa nó ta còn oan hơn Đậu Nga.”
Thì ra lúc đó, người cha đã mất của Trình Tinh Hà còn có người bạn, nói đứa trẻ này đáng thương nên đã giới thiệu đến Hải gia Nhữ Dương.