Chương 402: Kim Quang
Hóa ra...Đây chính là Sơn Mị trong truyền thuyết.
Mà Sơn Mị này từ từ nằm trên bờ, giống như đang nói chuyện với ai đó - ta thấy rõ ràng, trước mặt nàng có một người đàn ông, một mái tóc dài văn nghệ, chính xác đó là Đại Quyền!
Ở trước mặt Sơn Mị, Đại Quyền cũng nhìn thẳng mắt, giống như bị vẻ đẹp của Sơn Mị làm cho mê muội.
Sơn Mị nhìn hắn, vừa nở nụ cười vừa hôn lên.
Nhưng Sơn Mị há miệng, vươn ra một cái lưỡi rất dài, lập tức cắm vào miệng Đại Quyền giống như khi người ta uống nước phải cắm ống hút vậy!
Ta không nói nhảm, một chân đạp lên tảng đá nhảy qua, ánh sáng sắc bén của Thất Tinh Long Tuyền chợt lóe, chém thẳng về phía cái lưỡi kia.
Sơn Mị kia không ngờ có thể có người lao ra, chợt ngẩng đầu, đầu lưỡi còn chưa kịp rụt trở về đã trực tiếp bị ta chém thành hai đoạn.
Một mùi hương gì đó như mùi hồ dán bắn tung tóe trên mặt ta, hương thơm ngọt ngào đó dán lên, làm cho ta muốn nôn mửa – mùi hương này quá mức nồng nặc, ta không muốn ngửi thấy cái mùi này trên đời.
Ta cũng không chú ý suy nghĩ nhiều, chỉ túm lấy Đại Quyền muốn kéo về, nhưng Đại Quyền trở tay lại kéo ta lại, một đôi mắt đỏ như máu, đi lên muốn tấn công ta.
Trong lòng ta lập tức kinh hoàng, chưa từng thấy qua lòng tốt lại bị biến thành lòng lang dạ thú, chưa từng thấy loại người không biết sống chết như ngươi, nhưng ta lập tức nhìn ra, tròng mắt của Đại Quyền như ẩn chưa hắc khí, hiển nhiên là bị mê hoặc đầu óc rồi.
Chẳng lẽ là...Mùi hương đó mê hoặc?
Mà vào lúc này, ta nghe thấy một tiếng sặc sắc, như thể có vô số thằn lằn bò về phía đây.
Kết quả vừa quay đầu lại, da đầu của ta ngay lập tức nổ tung.
Thứ bò tới đây lại là vô số Sơn Mị!
Những khuôn mặt tuyệt đẹp kia tất cả đều nhìn về phía ta, để lộ biểu cảm của sự sung sướng như thể nhìn thấy một cái gì đó rất ngon.
Nhiều...nhiều thế ư?
…
Không cho phép ta có phản ứng gì, những Sơn Mị kia giống như mưa, bùm bùm rơi xuống bên cạnh ta.
Mùi hương kia ùn ùn kéo đến làm cho người ta hít thở không thông, vô số thứ giống như rắn sống quấn lấy ta, trơn trượt ngọt ngào - đầu lưỡi!
Cả người ta nổi đầy da gà, một Sơn Mị là có thể đem người ta cho ăn thành chân giò Kim Hoa hun khói rồi, nhiều Sơn Mị như vậy cùng nhau ăn, ta không phải sẽ tan thành mây khói ngay tại chỗ sao?
Ta lập tức giơ Thất Tinh Long Tuyền lên, sát khí sắc bén đảo qua, không ít Sơn Mị hét lên rồi ngã xuống, nhưng số lượng đối phương quá nhiều, giống như đạo lý một chiếc đũa rất dễ bẻ gãy nhưng một bó đũa lại kiên cố như núi, tựa như thác nước chảy ào ào về phía ta.
Lần này chết rồi...
Ngay trong nháy mắt này, ta bỗng nhiên nghe được một trận tiếng xé gió rất nhỏ nhưng lại vô cùng sắc bén.
Một trận này luôn là một trận sét, ở vô số bờ vực sinh tử, ta đã luyện được năng lực mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng, dư quang loáng thoáng thấy rất nhiều ánh sáng nhỏ đang bắn về phía ta.
“Xuy xuy...”
Những kim quang kia rất chuẩn xác rơi vào đầu lưỡi ống hút, đầu lưỡi ống hút kia giống như lập tức bị đóng băng, cứng đờ.
Còn có một vài kim quang thì rơi vào cổ mấy Sơn Mị gần quanh ta, trên xương sống, những Sơn Mị trúng chiêu kia giống như bỗng nhiên trúng gió bị đột quỵ, mặt mũi xinh đẹp méo méo, sùi bọt mép lệch mặt ở trước mặt ta.
Đó là...Kim châm cứu?
Phản xạ có điều kiện của ta nhìn theo hướng kim châm cứu, liền nhìn thấy Bạch Hoắc Hương lớn tiếng nói:
“Còn không mau chạy, ta chỉ mang theo nhiêu đó thôi!”
Đúng rồi, Bạch Hoắc Hương am hiểu châm cứu, làm quỷ y, không riêng gì huyệt đạo của người, huyệt đạo tà ma nàng cũng rõ ràng, khó trách những Sơn Mị đều...
Một chiêu này quả thật lợi hại, nhưng Sơn Mị thật sự quá nhiều, mặc dù có mấy người phía trước đã ngã xuống, nhưng là vẫn còn vô số người phía sau đang đến, tranh nhau đè bẹp qua cơ thể của người “đột quỵ”, giống như sóng thuỷ triều nhào về phía ta.
Lúc này người bình thường đã sớm hoảng hốt, nhưng ta càng đến lúc này, ngược lại càng có một sự bình tĩnh bất chấp, dư quang nơi khoé mắt nhìn thấy một vị trí vẫn chưa bị Sơn Mị lấp kín, một tay túm lấy Đại Quyền, rồi dùng Thất Tinh Long Tuy chém về phía bên kia, mấy Sơn Mị đang chạy tới lập tức bị đánh ngã, ta lập tức chạy tới chỗ lỗ hổng kia.
Phương thức của Sơn Mị và người đi bộ không giống nhau, các nàng di chuyển càng giống như thằn lằn tắc kè, là một loại động vật máu lạnh, bốn chân chạm đất, sống lưng trơn bóng lấy một loại tư thế không bình thường vặn vẹo, nhanh chóng làm cho người ta tê dại sống lưng.
Có lẽ là do khoảng thời gian trước ta lập được nhiều công đức nên mới miễn cưỡng có thể có một chút phúc báo, mắt thấy phía trước có một cái cây rất cao, cành cây to lớn, ta quyết định thật nhanh, quyết định trèo lên rồi nói sau, vì thế ta vận hành khí, một phen đem Đại Quyền không ngừng cào cào ta ném lên trước.