Chương 403: Kiêng Kỵ
Mặc dù đầu óc Đại Quyền đã bị mê muội, nhưng sinh ra làm người sẽ luôn có bản năng cầu sinh, trong nháy mắt liền ôm cành cây kia, lười biếng giống như treo ở trên đó.
Đúng lúc này, ta bỗng nhiên cảm thấy phía sau chợt yên tĩnh lại.
Quay đầu lại nhìn, những Sơn Mị kia giống như là bị người ấn tạm dừng, toàn bộ cứng đờ tại chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm ta.
Biểu cảm kia không đúng...Giống như là đang kiêng kỵ cái gì đó.
Chẳng lẽ là ta do thần võ anh minh nên bị dọa sợ?
Không đúng...Ta bỗng nhiên có một loại cảm giác rất khác thường, không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua, những Sơn Mị này giống như không muốn để cho ta tới gần cái cây này!
Trong nháy mắt này, ta bỗng nhiên cảm thấy bên tai ta có gió - vô số đầu lưỡi phóng về phía ta.
Tốc độ kia cực kỳ ác liệt, không thua kém kim châm cứu vừa rồi của Bạch Hoắc Hương, thắt lưng ta gập về phía sau tránh đi, đầu lưỡi kia nhào vào khoảng không, chỉ nghe “Đạc Đạc” vài tiếng, đầu lưỡi mạnh mẽ đâm vào cây to.
Một luồng mồ hôi lạnh từ cổ chảy xuống sống lưng - ta xem như đã thấy được, cái gì gọi là “nhập mộc tam phần” thật sự!
Mấy thứ này đâm vào người ta, ta mẹ nó không thể biến thành cái muôi vớt tại chỗ sao?
Không được, ta phải lên cây ngay bây giờ!
Nhưng vừa quay đầu lại đã cảm giác như có thứ gì đó đang hít vào bên tai ta.
Một đầu lưỡi không biết từ lúc nào đã lặng lẽ quấn quanh cổ ta giống như vòng cổ, đầu lưỡi giống như mũi tên sắc nhọn đang muốn thăm dò vào bên trong lỗ tai ta.
Trái tim ta lập tức căng thẳng, lỗ tai xem như là điểm mẫn cảm của ta, khi còn bé ông cậu ba lấy que diêm móc lỗ tai cho ta, kết quả mắt kém đã làm diêm gãy ở trong lỗ tai ta, lập tức máu chảy như suối, nếu không phải thầy Cao kịp thời đưa ta đến bệnh viện thì ta đã điếc mất rồi.
Lần đó ở khoa tai mũi họng, ta đau đớn gào thét hơn một tiếng đồng hồ, từ nay về sau, ta không để cho bất cứ ai tới gần tai ta - ngoại trừ Tiêu Tương và A Mãn.
Một sự lo lắng cực lớn dâng lên trong lòng, không biết tại sao lại chuyển hóa thành sự tức giận xa cách, ta nắm chặt đầu lưỡi kia, quay đầu kéo ra trước mặt ta.
Sơn Mị này bị ép rơi vào trước mặt ta - không thể nghi ngờ, nàng cũng rất đẹp, thậm chí có chút điềm đạm đáng yêu, một đôi mắt hươu vô tội lóe lên thủy quang, tựa như cô em gái hàng xóm đang dùng nắm đấm nhỏ đánh vào ngực đại ca ca, làm nũng nói ngươi dọa người ta.
Có câu nói ôn nhu hương, anh hùng mộ, có lẽ chính là ý này.
Mùi hương kia càng ngày càng nghiêm trọng đánh úp về phía ta, nhưng cái đầu lưỡi dài kia của nàng vẫn còn trên tay ta, ta cũng không cho mình thời gian đồng cảm cho nàng, lỗ tai mang đến cảm giác khó chịu thật lớn trong đầu còn không ngừng nổ vang, ta trở tay xoay qua Thất Tinh Long Tuyền, không chút do dự chọc vào ánh mắt xinh đẹp của nàng.
Kiếm khí sắc bén xuyên qua thoải mái đâm vào mắt nàng, từ sau gáy nàng nhô ra, một thứ đồ màu xanh trắng gặp nhau văng lên mặt ta, một luồng uế khí cũng giống như quả bóng bay vỡ tan ra, nàng lập tức mất sức, mềm nhũn rũ xuống, khuôn mặt xinh đẹp thối nát một nửa.
Theo đó, làn da trắng nõn của nàng nhanh chóng khô héo, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được xám xịt xuống, thành một đoạn vật giống như khúc gỗ nát, đầu tiên là rớt ra mảnh vụn, sau đó cả đoạn tan vỡ, thành than cốc trên mặt đất.
Ta ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn những Sơn Mị kia.
“Xoát xoát xoát...”
Cũng giống như lúc vừa rồi Sơn Mị tới gần, ánh mắt tuyệt mỹ của các nàng lộ ra sự hoảng sợ nói không nên lời, thủy triều rút lui dường như xa hơn vài bước.
“Y...”
Đúng lúc này, trong nhóm Sơn Mị bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng kêu vô cùng dễ nghe, trong sạch vô cùng, đây là...Tiếng kêu của Sơn Mị?
Dễ nghe như trong truyền thuyết, thậm chí giống như có thể mê hoặc lòng người!
Âm thanh này chui vào lỗ tai lại giống như là xúc động một loại công tắc nào đó, ta bỗng nhiên cảm thấy ù tai, thậm chí giống như là bị vật sắc bén lạnh như băng dò vào lỗ tai, ở bên trong điên cuồng khuấy động!
Cảm giác này thoáng cái xúc động đến kinh nghiệm của ta ở khoa tai mũi họng, trong nháy mắt chóng mặt muốn nôn, khỏi phải nói khó chịu cỡ nào.
Điều Sơn Mị chính là hiệu quả này, âm thanh kia giống như tiếng ve kêu của mùa hè, lập tức cùng nhau bộc phát, nhanh chóng ép về phía ta.
Dường như các nàng sử dụng tất cả các thủ đoạn cũng phải bắt được ta trước khi ta léo lên cây.
Ta quyết định thật nhanh, xoay người lên cái cây kia trước - may mà ta là người có luyện võ móc tổ chim, đầu khó chịu cỡ nào cũng có trí nhớ thân thể thuần thục này.
Quả nhiên, những Sơn Mị kia thấy thế, chạy tới vây quanh cái cây này, giương lên từng khuôn mặt xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm ta.
Ta bịt lỗ tai nhìn xuống, lập tức nhìn ra, các nàng quả nhiên không dám tới gần cái cây này, phía trước, cách cái cây này cũng phải cách đó ba thước.
Chẳng lẽ...Trong cái cây này có cái gì mà các nàng kiêng kỵ?