Chương 404: Tròn Trịa
Không đợi ta nghĩ ra, liền cảm thấy bả vai đau đớn, quay đầu lại nhìn chỉ thấy Đại Quyền đã mở mắt ra không biết từ lúc nào, hai tay nắm lấy bả vai ta, trực tiếp cắn vào ta.
Ta cũng không nương tay, đấm hắn một quyền, đánh hắn một cái đến nỗi máu mũi chảy dài, nhưng hắn vẫn giống như mê hồn, toàn tâm toàn ý muốn đẩy ta xuống đút cho Sơn Mị.
Trong lòng ta khẽ động, nhớ tới tròng mắt hắn có hắc khí, lập tức lấy khẩu trang mà Bạch Hoặc Hương cho ta, đắp lên mặt hắn.
Chỉ trong nháy mắt, đường hắc tuyến trong mắt hắn lập tức tiêu tán, đồng tử cũng trong sáng lại, hắn chớp chớp mắt, nhìn xung quanh một vòng, bị doạ đến giật mình, gắt gao ôm lấy ta:
“Móa ơi, đây là đâu thế, sao lại cao như vậy, ta sợ độ cao...”
Lần này hiểm nguy không đưa ta từ trên cây xuống, vì thế ta lại cho hắn một quyền, đánh bay đến nỗi mắt kình cũng bay xuống, lúc này hắn mới buông ta ra, che mặt khóc lên:
“Man rợ...Ngươi là người dã man chưa được khai hóa...”
Nói đạo lý với ngươi là vô dụng, man rợ mới hữu dụng.
Ta hít một hơi, bắt đầu đi tìm tung tích Bạch Hoắc Hương.
Ta không dám gọi nàng, sợ những Sơn Mị kia phát hiện nàng sẽ lấy nàng làm mục tiêu, nhưng nơi này bóng tối bao phủ, ta căn bản không thấy rõ nàng trốn ở đâu, không khỏi lo lắng một trận.
Lần này nếu liên lụy đến nàng thì gây nghiệt quá rồi, nhưng ta mơ hồ có loại cảm giác, nàng thật sự không phải cô gái yếu đuối bình thường.
Hiện giờ phía dưới có đầy Sơn Mị bao vây, giống như xác sống xổng chuồng, đi xuống phải chết, ta phải nhanh chóng nghĩ cách thoát nguy cứu Bạch Hoắc Hương. Hơn nữa, cũng không biết Trình Tinh Hà mê tiền như điên kia thế nào rồi.
Ta cũng phản ứng lại, hỏi Đại Quyền:
“Các ngươi đi ra có nhìn thấy bạn bè của ta không?”
Đại Quyền che mặt giống như con dâu bị bà bà ác độc bắt bạt, ánh mắt nhìn ta tràn ngập sợ hãi, rưng rưng đáp:
“Nhìn thấy.”
Trái tim ta ngay lập tức nhảy dựng lên:
“Hắn đâu?”
Đại Quyền thút thít nghẹn ngào nói cho ta biết, thì ra họ định chờ trời sáng, mà mất kiên nhẫn nên muốn tìm đường ra. Lúc này, thấy Trình Tinh Hà lén lén lút lút ra ngoài, nghi ngờ chúng ta là người bản xứ, quen thuộc đường đi, năm nam sinh lập tức đuổi theo Trình Tinh Hà.
Tiếp theo thì đi theo đến gần nơi này, thấy Trình Tinh Hà tiến vào thác nước.
Họ tò mò, kết quả lại ngửi thấy mùi thơm xông vào mũi, lại nhìn thấy phía sau thác nước xuất hiện rất nhiều mỹ nữ.
Hình ảnh đó thật sự quá chân thực tuyệt vời, rất nhiều đàn ông nằm mơ cũng không mơ được cảnh tượng xinh đẹp như vậy, mấy sinh viên đại học lúc ấy liền trợn tròn mắt.
Mà những mỹ nữ kia nhiệt tình như lửa dựa vào tới đây, tay họ cũng không biết nên đặt ở đâu, Đại Quyền nhớ mong Tiểu Lệ, lại cảm thấy rừng sâu núi thẳm xuất hiện nhiều mỹ nữ như vậy thật sự không quá khoa học, vì thế liền ở một bên suy nghĩ chuyện này biện chứng giải thích như thế nào, hơi dựa vào xa một chút, chỉ trong nháy mắt này, hắn liền nhìn thấy một người bạn học tên là Đại Đầu đã hôn một người đẹp.
Nhưng ngay lập tức, Đại Đầu ở trước mắt họ liền biến thành người khô.
Đại Quyền này sợ tới mức may mà không tè ra quần, liên thanh kêu mấy bạn học còn lại chạy mau, nhưng lúc này, mấy bạn học kia đều bị người đẹp quấn lấy.
Lúc hắn muốn chạy lại bị mấy người đẹp kéo lại, hắn chỉ nhớ rõ mùi thơm càng ngày càng nồng, còn lại thì không biết nữa.
Trái tim ta cũng thắt lại, mẹ nó, cái tên Trình Tinh Hà mê tiền tài kia, quyết muốn tiền không muốn sống, tính ra hắn còn đến sớm hơn họ, không phải cũng thành người khô rồi chứ?
Thác nước...
Ta ngẩng đầu lên và muốn nhìn vào thác nước, nhưng vô tình phát hiện ra có một cái gì đó rất lạ trên cây.
…
Đó là một hoa văn rất phức tạp, cái đầu không nhỏ, hiển nhiên là dấu vết nhân tạo.
Nó giống như một số loại ký hiệu, thậm chí...như là phù triện?
Nơi rừng núi hoang vắng này tại sao có thể có phù triện?
Ta nhìn kỹ hồi lâu, luôn cảm thấy thứ kia rất quen mắt nhưng lại nhớ không ra đã từng nhìn thấy ở đâu, cái này chỉ có thể xác định một chuyện, cái cây này chắc chắc có gì đó mờ ám.
Những âm thanh của Sơn Mị kia vẫn tựa như tiếng ve kêu liên miên không dứt, khiến cho đầu ta choáng váng muốn nôn, đầu óc cũng không thể nào rõ ràng - hoàn toàn giống như say xe vậy.
Đại Quyền kia không cam lòng tịch mịch, cũng nghiêng đầu lại gần, bởi vì kính mắt đã bị ta đánh bay, cho nên chỉ có thể híp mắt nhìn về phía ta đang cẩn thận quan sát:
“Thứ tròn trịa này là cái gì?”
Tròn...
Đúng rồi, ta thấy thứ này vô cùng rõ ràng, cho nên lại có thể không để ý hình dạng lớn của nó, mà Đại Quyền không có mắt kính, thế giới đối với hắn chỉ là một chùm đường viền mơ hồ, ngược lại đang nói đến điểm - thứ tròn trịa này, hẳn là Thiên Lôi Phù bên trong phong thủy phù!