Chương 407: Có Đồ Tốt
Trên thắt lưng lập tức đau nhức - không phải là đau đớn vì bị siết chặt, mà là một loại đau đớn giống như kim đâm, trên cây này có móc ngược sao?
Lần này, hai chúng ta giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, trong lòng tự nhủ lần này đã chết rồi, nhưng đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng “ôi” vang lên, sức lực kéo kéo bọn ta lập tức biến mất, giống như là những cành cây kia bị chặt đứt?
Mặc dù cành cây bị gãy, nhưng quán tính vẫn còn, ta và Đại Quyền ôm nhau lại ùng ục lăn ra ngoài thật xa, mới cảm giác được cổ sau bị người kéo lại.
Tiếp theo, một giọng nói vô cùng quen thuộc liền lo lắng vang lên:
“Thất Tinh, ngươi móa nó còn có tâm trạng nằm đấy chờ sét đánh sao? Còn không chạy đi!”
Cùng lúc đó, lại là một trận tiếng xé gió cuốn về phía chúng ta.
…
Giọng nói này không thể quen thuộc hơn được nữa...Trình Tinh Hà?
Ta còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị kéo ra, bên tai là tiếng chửi đổng của Trình Tinh Hà:
“Mọe nó chứ, biết trước khó khăn như vậy, có chết anh đây cũng không tới.”
Ngươi trách ai hả, mọe nó là tự ngươi tự tìm đến.
Ta chỉ cảm thấy tiếng xé gió càng lúc càng gần, vừa muốn ổn định tinh thần rút Thất Tinh Long Tuyền ra, nhưng không biết trong tay Trần Tinh Hà đang cầm thứ gì, ta chỉ nghe “phập” một tiếng, đã cảm giác được luồng khí nóng nổ tung, suýt nữa cháy xém lông mày ta.
Ngửi lại mùi hương đó – lân hỏa?
Những rễ cây sống kia hiển nhiên rất sợ lân hỏa, chớp mắt đã lùi ra xa, Trình Tinh Hà tay trái kéo tay ta tay phải lôi Đại Quyền, ba người chúng ta lảo đảo chạy như điên suốt đoạn đường, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, đến một cửa hang nhỏ, phía sau hoàn toàn không còn âm thanh của rễ cây nữa, Trình Tinh Hà thẳng thừng đẩy hai chúng ta vào trong.
Ta hoàn hồn lại, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, rất muốn ói.
Đại Quyền trước ta một bước, nôn ra mật vàng.
Trình Tinh Hà ghê tởm, phun hai bãi nước miếng, nhướng mày nhìn ta:
“Thế nào, Thất Tinh, người chết vì tiền chim chết vì mồi, ngươi cũng tới góp phần à?”
Góp phần ông nội ngươi, hắn càng nói ta càng giận, để cứu hắn suýt nữa ta đã bỏ mạng, mọe nó hắn lại còn cười đùa cợt nhả như không có chuyện gì, ta không nhịn được mắng:
“Móa, sao ngươi không chết đi, đưa đầu qua đây, để ba cho ngươi chút tình thương của ba.”
Trình Tinh Hà cười hì hì:
“Nếu anh đây dễ chết như thế, còn phải đợi hôm nay à. Này, nói thật với ngươi, không uổng công đến nơi này đâu, thật sự có đồ tốt đấy.”
Đại Quyền nôn xong, duỗi cổ qua góp náo nhiệt:
“Đồ tốt gì?”
Trình Tinh Hà cau mày, đẩy đầu Đại Quyền ra, đến sát một bên nhỏ tiếng nói:
“Ta thấy quy mô người chết ở đây, biết chắc không phải sơn mị bình thường đơn giản như thế, chắc chắn có mờ ám, cho nênmới mò đến đây dự định thăm dò trước, công sức không phụ người có lòng...chỉ là có chút việc hơi khó khăn, rễ cây ở đây, nghe hiểu tiếng người.”
Hả, nghe hiểu tiếng người?
Ta nhìn ra được, hắn rất hưng phấn, thế nên nói năng bừa bãi, không hề mạch lạc, hiển nhiên chuyện này liên quan đến tiền, để hắn sắp xếp lại câu chữ rồi tính sau.
Hắn ấp úng một lúc lâu, bấy giờ mới lên tiếng:
“Ài, không được, chỉ nói thôi cũng không ổn, ta đưa các ngươi đi xem.”
“Đi đâu xem?”
“Ngươi theo ta thì biết ngay.”
Trình Tinh Hà vừa nói, vừa kéo ta đến một cửa hang nhỏ, Đại Quyền đâu dám lạc đàn, cũng sáp đến, Trình Tinh Hà nhìn hắn với vẻ ghét bỏ, nhỏ tiếng nói:
“Chúng ta nói trước nhé, vào xem thì được, nhưng nếu không muốn chết, đừng lên tiếng. Nếu không có là thần tiên đại la cũng không cứu ngươi nổi.”
Đại Quyền không tin:
“Vừa nãy ta đã cảm thấy lời nói của ngươi không có căn cứ khoa học, rễ cây sao có thể nghe hiểu...”
Nhưng hắn vừa chạm đến ánh mắt của Trình Tinh Hà, lập tức che miệng lại.
Đi theo Trình Tinh Hà, bấy giờ ta mới biết, thì ra dưới cây này thông đến nhiều hướng, hệt như hang mối, lại giống cửa sổ, thông đến một cửa hang lớn.
Trình Tinh Hà cẩn thận quan sát xung quanh, xác định không có rễ cây sống phát hiện chúng ta, bèn dẫn bọn ta vào cửa hang kia, bật đèn pin nhỏ.
Cửa hang này rắc rối phức tạp, tất cả đều làm từ rễ cây, quả thật như một sản phẩm thủ công tinh xảo, Trình Tinh Hà cẩn thận soi đèn pin, ta nhìn vào trong, lập tức sửng sốt.
Chỉ thấy một người phụ nữ bị rễ cây quấn chặt ở bên trong.
Mắt nàng nhắm chặt. Như người đẹp ngủ say trong truyền thuyết.
Chỉ nhìn người phụ nữ này một lúc, đã biết nàng không giống với đám sơn mị diêm dúa bên ngoài.
Nàng rất xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp kia mang theo uy nghiêm không nói nên lời, nghiễm nhiên là khí chất vua chúa.
Ta lập tức quan sát hơi thở, phát hiện tuy người phụ nữ này không nhúc nhích, nhưng lại có tinh khí đếm không xuể, dường như đi theo hệ thống rễ cây, đưa vào chỗ nàng cuồn cuộn không ngớt.
Khí tím nhàn nhạt...chủ đại quý.