Chương 415: Thụ Tinh
Thứ này xem ra cũng học cách tinh quái rồi. Ta bị treo ngược, bản lĩnh gì cũng không dùng được.
Nhưng ta nhanh chóng phản ứng lại:
“Đại sơn mị, ngươi không muốn xem thử, dung mạo của mình hiện nay sao?”
Sức lực khống chế ta của đại sơn mị lập tức khựng lại.
Thực ra bây giờ ngũ quan của đại sơn mị, đã rất mơ hồ, theo suy đoán của ta, nếu mất đi trái tim cửu khiếu linh lung kia, đại sơn mị có thể đánh mất ý thức, trở lại là một cây đại thụ bình thường.
Ta biết có cửa, lập tức lớn tiếng nói:
“Trên người ta có gương!”
Đại sơn mị do dự một lúc.
Ta tẩy não như nhân viên tiếp thị, hướng dẫn từng bước:
“Dáng vẻ ngươi hiện nay, quả thật rất khác ngày xưa, ta cho ngươi xem!”
Nói đoạn, ta mò mẫm trên người, thực ra một gã đàn ông thô lỗ, sao có thể mang gương bên mình được, đó là một cái la bàn.
Nhưng mặt kia của la bàn rất bóng loáng, không khác gì gương đồng thời cổ đại.
May mà thứ này dính chặt, không bị văng ra ngoài.
Ta giơ la bàn lên, chiếu về phía nàng.
Thực ra la bàn cũng như gương, vốn là vật tránh tà. Nhất là gương, có thể dội ngược thứ không tốt trở lại, cho nên chỗ chúng ta kết hôn, đều để cô dâu ôm một tấm gương bước vào cửa nhà chồng, chính vì đề phòng thời gian tân hôn cửa nhà rộng mở, mấy thứ đồ không tốt lọt vào.
Ngoài miệng đại sơn mị không nói gì, nhưng dựa vào mức độ căng thẳng của nàng đối với dung mạo, sao có thể không để ý được, tất nhiên muốn soi gương.
Vừa soi vào, gương mặt vốn dĩ đã vặn vẹo của nàng, bất thình lình càng méo mó hơn:
“Không…đây không phải ta…đây không phải ta…”
Ta lập tức quan sát khí, nhìn ra được, khí trên miệng nàng là mỏng yếu nhất, nhanh chóng lấy que diêm của Trình Tinh Hà ra.
Nhưng bấy giờ ta mới phát giác, que diêm vớt ra từ trong nước, mé nóa đã ướt đẫm!
Da đầu ta muốn nổ tung, lẽ nào hôm nay thật sự là ngày tận thế của ta?
Nhưng rất nhanh, ta ủ que diêm trong lòng bàn tay, khô, mau khô đi…
Bây giờ đại sơn mị đã bên bờ sụp đổ, cành cây quấn lấy eo ta chớp mắt siết chặt, ta cảm thấy cổ họng có mùi tanh ngọt, nội tạng chảy máu rồi!
Cho nên ta dựa vào chút thần trí cuối cùng, quẹt một que diêm trên vỏ cây.
Cháy, mau cháy đi…Không cháy.
Cùng lúc này, trời đất quay cuồng, đại sơn mị đã nổi điên, muốn nhét thẳng ta hốc cây, ăn cả ta và trái tim cửu khiếu linh lung luôn một thể.
Trong lòng ta hoảng hốt, tay vẫn đang vững vàng quẹt que diêm, que diêm à, mau cháy đi!
Chính vào lúc này, “xoẹt” một tiếng, ngọn lửa lập tức sáng lên, ta nhanh tay lẹ mắt bôi dầu tê giác, ngay lập tức một đốm lửa nhỏ bùng lên trước mắt ta.
Ổn rồi!
Cành cây siết chặt ta dường như bị phỏng, chớp mắt buông ra, ta nhân cơ hội này, lật người leo lên mép miệng sơn mị, lấy xấp giấy vàng nhét vào miệng nàng.
Giấy vàng dẫn lửa, hình người kia lách tách bốc cháy, ngay sau đó ta cảm nhận được tiếng hét thê lương, dưới chân cũng được buông lỏng.
Mắt thấy thế lửa như chẻ tre, cả đường đốt vào thân cây rỗng, ta lập tức thuận theo vỏ cây nhả xuống, kéo Trình Tinh Hà, bây giờ cả cây máu rồng đều bốc cháy, làm gì còn để ý được đến hai người họ, rễ cây trên người cũng buông ra.
Trình Tinh Hà ngẩng đầu, nhìn cây cháy, đột nhiên vỗ đùi:
“Sao ngươi lại, mé nóa, cứu hỏa!”
Đồ ngu, còn nhớ nhung báu vật trong cây à? Mé nóa ngươi bị tiền tài mê hoặc đến mức nào hả?
Ta cũng mặc kệ không để ý hắn, kéo hai người họ lại, chạy ra ngoài về phía lùm cây, ta vẫn có cảm giác phương hướng nhất định, nhớ rất rõ, đó chính là đường chúng ta đến.
Nhưng mắt thấy sắp đến lùm cây, đại sơn mị kia dường như nhớ ra chúng ta, ta nghe thấy tiếng xé gió lao về phía chúng ta, còn muốn cuốn chúng ta lại.
Lần này chết chắc rồi…
Nhưng chính vào lúc này, một bàn tay đột ngột duỗi tay ra khỏi lùm cây, kéo chúng ta vào.
Cành cây kia vừa khéo vươn đến gần lùm cây, thì không với tới được nữa.
Mẹ kiếp, nguy hiểm quá rồi, nếu không có bàn tay này, e rằng chúng ta đành phải hỏa táng chung với cây máu rồng kia.
Ngẩng đầu nhìn, người kéo chúng ta không phải người khác, chính là Bạch Hoắc Hương.
Chớp mắt ta yên lòng:
“Ngươi không sao là tốt rồi.”
Bạch Hoắc Hương sửng sốt, lỗ tai ửng đỏ:
“Từ khi nào quan tâm ta như vậy?”
Trình Tinh Hà ho khan một tiếng, bất mãn nói:
“Lúc nào cũng quan tâm mà, bị nhốt bên trong, còn lẩm bẩm không biết ngươi ra sao, đồ tốt cũng không lấy, chính là để tìm ngươi.”
Vừa nhớ lại đồ tốt, Trình Tinh Hà vỗ đùi, quay đầu nhìn cây máu rồng kia.
Chỉ thấy cành cây của cây máu rồng kia rung chuyển, trong hốc cây bốc khói nồng nặc cuồn cuộn, cành khô phát ra tiếng vang lách tách, hiển nhiên đã bốc cháy, không thể cứu vãn được nữa.
Ánh mắt Bạch Hoắc Hương sáng lấp lánh phản chiếu đốm lửa, quay đầu nhìn ta:
“Là ngươi đốt cháy thụ tinh à?’
Ta càng nghiêng về phía, nàng bị sự xấu xí của mình dọa chết hơn.