Chương 414: Ngồi Yên Chờ Chết
Tinh khí toàn thân nàng dồi dào, mà hướng đi của tinh khí, cuồn cuộn không ngớt, chảy vào tim nàng.
Lúc trước Trình Tinh Hà làm khẩu hình “tim” với ta, không chút nghi ngờ, là muốn cho ta biết điểm yếu của nàng.
Mắt thấy tinh khí tập trung ở tim, bây giờ bị ta đâm trúng, hướng đi của tinh khí lập tức hỗn loạn, ta chọn một lỗ hổng rồi đâm vào.
Quả nhiên, nàng không hề phản kháng, Thất Tinh Long Tuyền thuận lợi xuyên vào trong, ta dùng sức kéo ra, mũi kiếm nhất thời đánh đâu thắng đó, vạch lồng ngực nàng ra.
Gương mặt cực kì xinh đẹp của nàng lập tức đong đầy vẻ kinh hãi:
“Ngươi...”
Rễ cây dưới chân ta buông lỏng, mà nàng như bị thứ gì đó làm hoảng hốt, giọng điệu thay đổi:
“Máu của ngươi…chân long…”
Mắt nàng lập tức trừng to, nhìn chằm chằm ta với vẻ khó tin:
“Là ngươi!”
Câu này có ý gì, ngươi quen ta?
Giờ không phải lúc ôn lại chuyện cũ.
Máu tươi bắn lên mặt ta, ta nhìn thấy trong lồng ngực nàng, có thứ gì đó màu trắng.
Nội đan?
Ta nắm lấy nội đan kia, mạnh mẽ kéo ra ngoài, nội đan bị ta kéo xuống, xúc cảm lạnh lẽo, tỏa ra mùi hương kỳ lạ.
Nói là nội đan, cũng không giống lắm. Thứ tròn trịa này, bên trên có mấy cái lỗ thông nhau.
Ta còn chưa từng thấy loại đồ này bao giờ.
Chính vào lúc đó, giọng nói của Trình Tinh Hà không biết từ đâu vang lên vẻ mừng như điên:
“Đó là trái tim cửu khiếu linh lung của sơn mị, Thất Tinh, lần này phát tài rồi! Không giấu gì ngươi, lần này ta đến đây vì thứ đó đấy!”
Tim cửu khiếu linh lung? Thứ này để làm gì?
Nhưng còn chưa đợi ta hỏi, Trình Tinh Hà lập tức đổi giọng:
“Trước tiên ngươi đừng vui vội, sau lưng kìa!”
Ta bèn quay đầu trông thấy đại sơn mị kia, nhưng vừa nhìn, ta lập tức sửng sốt.
…
Chỉ thấy gương mặt tuyệt mỹ của đại sơn mị chớp mắt thay đổi, làn da trắng nõn rút đi, biến thành màu xanh lá, toàn thân sần sùi, khô cằn nứt nẻ, hệt như vỏ cây già!
Mà đầu nàng bạc trắng, cũng nổ tung tán loạn, dáng vẻ này, thật sự là yêu quái.
Nhìn rõ biểu cảm của ta, đại sơn mị tạm thời gọi là “thụ nhân” kia há miệng, phát ra âm thành trầm khàn:
“Tại sao ngươi lại nhìn ta như thế? Có phải ta...”
Nàng giơ tay mình lên, trông thấy cánh tay vốn có hình dáng hoàn hảo, vậy mà biến thành vỏ cây, đầu tiên nàng sửng sốt, sau đó gào thét:
“Không...vẻ đẹp của ta...”
Chuyện nàng sợ nhất, cuối cùng đã thành sự thật.
Tiếng thét kia vô cùng thê lương, thật sự là âm thanh ma quỷ chui vào lỗ tai, ta phản ứng cũng rất nhanh, nhân lúc nàng phát điên, lập tức nhảy từ trên cây xuống, trông thấy Trình Tinh Hà ướt như chuột lột, đang chờ bên dưới. Cũng may, hắn đã kéo theo Đại Quyền, chẳng qua tình huống của Đại Quyền không tốt như thế, biến thành một nửa thịt xông khói.
Trình Tinh Hà thấy ta xuống, lớn tiếng nói:
“Mau chạy đi!”
Cùng lúc này, chân long huyết thụ phát ra tiếng vang “cót két”, như cả gốc cây sắp đứt lìa.
Cảnh tượng này ta đã từng xem trong phim thảm họa, trái tim giật thót, dắt họ chạy từ lối ra.
Nhưng ai mà ngờ, vô số rễ cây đếm không hết cũng nhổ tận gốc, cuộn về phía chúng ta, ta nghe thấy âm thanh cực kì thê lương sau lưng:
“Trả cho ta…trả vẻ xinh đẹp lại cho ta…”
Thế thì không được, nếu trái tim cửu khiếu linh lung gì đó có liên quan đến vẻ đẹp của ngươi, chẳng phải ngươi sẽ tiếp tục ăn người hại người sao?
Nhưng mắt thấy rễ cây ồ ạt kéo tới, chúng ta hoàn toàn không thoát ra được, ta lập tức sờ lấy dầu tê giác, trét lên rễ cây, nhưng vừa duỗi tay, chiếc bật lửa heo Peppa không biết từ khi nào, đã bị rễ cây quấn đến biến hình, hư bánh mài, hoàn toàn không bật lửa được.
Da đầu ta muốn nổ tung, mé nóa lần này chết chắc.
Quay đầu nhìn lại, Trình Tinh Hà và Đại Quyền cũng bị rễ cây cuốn lên, Trình Tinh Hà hét lớn:
“Cứu giá cứu giá!”
Ta liều mạng dùng Thất Tinh Long Tuyền chém ra một con đường, nhảy lên trên, chặt đứt rễ cây trên người Trình Tinh Hà, hai người rơi xuống đất như bao bố, nhưng rễ cây còn ghê gớm hơn trong hang động ban nãy. Nàng giải được bùa thiên lôi, lại hút sạch tinh khí của sơn mị, vừa rồi ở trong hang động chúng ta không phải đối thủ của nàng, càng không cần nói đến bây giờ!
Ngẩng đầu nhìn, vừa bắt đầu không thấy đại sơn mị đi đâu, quan sát kỹ lại, chỉ thấy hình người của đại sơn mị càng lúc càng khủng khiếp, sắp hòa thành một thể với cây máu rồng.
Giọng của nàng chẳng còn lảnh lót nữa, mà là tiếng vang khiến người ta nổi da gà:
“Trả cho ta...”
Ta lập tức sờ trên người Trình Tinh Hà, Trình Tinh Hà không phản ứng lại, ta lấy một hộp diêm trong người hắn ra.
Quá tốt rồi...
Nhưng Trình Tinh Hà thấy vậy, thở dài:
“Không được, cây này sống, làm gì dễ đốt như thế...”
Không thử làm sao biết được, chẳng lẽ ngồi yên chờ chết?
Ta còn chưa nói ra, đã cảm thấy mắt cá chân bị siết chặt, cả người bị treo ngược trên không.
Sau đó, đại sơn mị kia như đang vắt khô quần áo, ra sức trút ta xuống, hiển nhiên muốn moi trái tim cửu khiếu linh lung ra.