Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 413 - Chương 413 - Lẽ Nào...

Chương 413 - Lẽ Nào...
Chương 413 - Lẽ Nào...

Chương 413: Lẽ Nào...

Mấy rễ cây kia, cũng như lúc tiểu sơn mị hút tinh khí, đâm sao vào cơ thể tiểu sơn mị, cuồn cuộn không ngớt, hút hết tinh khí của tiểu sơn mị!

Da đầu ta lập tức nổ tung, đại sơn mị bị nhốt ở đây lâu như vậy, đều là đám tiểu sơn mị phục vụ nàng như bầy kiến thợ, theo lý mà nói không có công lao cũng có khổ lao, việc đầu tiên sau khi nàng ra ngoài không phải ban thưởng theo công lao, mà là cướp đoạt tinh khí của tiểu sơn mị, đây là thao tác gì?

Mà đám tiểu sơn mị kia, hiển nhiên không ngờ mình lại bị đối xử như thế, từng gương mặt xinh đẹp lộ ra biểu cảm kinh hãi, có con chạy trốn khắp nơi, có con ngơ ngác đứng tại chỗ, thậm chí còn có con quỳ lạy cây lớn dưới chân ta, như đang cầu xin tha mạng.

Đám sơn mị ăn nhiều tinh khí người như thế, theo lý mà nói chết vẫn không hết tội, nhưng tận mắt chứng kiến tất cả, vẫn cho người ta cảm giác vô cùng thảm thiết.

Tất nhiên, mọi thứ đều vô ích, đám sơn mị nhanh chóng trở thành bã đen hong gió, không khác gì muội than, bị gió thổi qua, tản ra khắp nơi.

Như thể chưa từng tồn tại.

Chỉ có đại thụ, cành lá sinh sôi nảy nở.

Chính vào lúc này, một giọng nói lảnh lót vang lên bên tai ta:

“Lang quân, ngươi nhìn ta xem.”

Ta quay đầu lại, lập tức nín thở.

Một người phụ nữ đứng sau lưng ta, tỏa sáng rực rỡ, đang mỉm cười xinh đẹp.

Dáng vẻ trong cây ban nãy của nàng, đã vô cùng xinh đẹp, nhưng bây giờ, càng đẹp đến độ khó tưởng tượng, cả người như đang tỏa sáng.

Loại người này, quả thật nên ở nơi cao xa vời vợi, được người ta nâng niu chiều chuộng, chốn phàm trần không chứa nổi vẻ đẹp này.

Dường như nhận ra vẻ ngạc nhiên trước vẻ đẹp của ta, cổ tay mảnh mai của nàng vòng qua cổ ta, tròng mắt như trời sao phản chiếu bóng hình ta, cực kì hài lòng lên tiếng:

“Ta có đẹp không?”

Đương nhiên rất xinh đẹp…

Nàng đến gần bên tai ta:

“Vừa nãy ngươi nói, vợ ngươi, còn đẹp hơn ta?”

Giọng nói này, rõ ràng mang theo sát khí sắc lạnh!

Ngay sau đó, ta cảm giác được, một cơn đau từ bàn chân, như rễ cây đâm xuyên chân ta, muốn hút hết mọi thứ trên người ta!

Giọng nói lảnh lót kia lại lần nữa vang lên bên tai ta:

“Vừa nãy ta đã nghi ngờ, trên đời này ngoài Bạch Tiêu Tương, không ai có thể đẹp hơn ta, thì ra là mắt ta vụng về, ngươi lại mang Bạch Tiêu Tương đến.”

Giải trừ phong ấn quả là khác hẳn, chuyện này mà nàng cũng nhìn ra…

“Thật tốt.”

Giọng nàng mang theo vẻ mừng như điên:

“Ngươi không chỉ giúp ta giải trừ phong ấn, còn đưa kẻ thù đến, lang quân bé nhỏ, ngươi nói xem, ta phải làm sao để cám ơn ngươi mới tốt đây? Ăn ngươi...có thể giúp ta trở nên đẹp hơn, ngươi cũng cam tâm tình nguyện nhỉ?”

Ta có thể cảm nhận được, cả người như bình nước, tinh khí cuồn cuộn không ngừng bị trút ra ngoài.

Không hổ đã ăn nhiều tinh khí hương hỏa như vậy, sức mạnh này, Âm Phục Linh so với nàng, quả thật chỉ là trò trẻ con!

Ta muốn vùng vẫy, nhưng bàn chân như mọc rễ, hoàn toàn không thể nhúc nhích nổi.

Trời ạ, như vậy không ổn, chẳng phải chớp mắt sẽ bị nàng hút hết sao?

Đầu óc ta xoay chuyển, mắt thấy nàng càng lúc càng xinh đẹp, lập tức lớn tiếng nói:

“Ai cam tâm tình nguyện? Đồ xấu xí nhà ngươi, đẹp cái rắm!”

Quả nhiên, một câu này, cảm giác đau đớn trên bàn chân ta lập tức biến mất, chỉ thấy sắc mặt nàng u ám, nhìn ta chằm chằm, môi đỏ khẽ run:

“Ngươi nói gì?”

Có cửa!

Trong đầu ta lôi hết toàn bộ những lời mắng người của chị Mật ở phố tây ra một lượt, cười lạnh một tiếng:

“Ngươi có soi gương không? Còn cảm thấy mình xinh đẹp à, thật sự không được thì ngươi soi bãi nước tiểu của mình đi, vừa già vừa xấu lại còn mập!”

Thực ra thẩm mỹ thời cổ đại rất khó nói, thời nhà Đường cho rằng mập mới đẹp, nhưng nước Sở cách đó sớm hơn lại chú trọng eo thon, cũng không biết thời đại của các nàng ấy tính như thế nào.

Nhưng ta rất may mắn, câu này đã chạm trúng vảy ngược của nàng, chớp mắt ta nghe thấy tiếng vang do nàng nghiến răng:

“Ngươi nói ta…”

“Ta nói ngươi xấu không chịu nổi, cay mắt.”

Nhân lúc nàng tức đến không màng đến việc hút tinh khí, một tay ta đã nắm chặt Thất Tinh Long Tuyền:

“Vô Diệm xấu xí không ai cần như ngươi, nhắm mắt hôn một cái, cũng có thể mơ ác mộng mấy đêm, mắt mù mới thấy ngươi đẹp!”

Nàng hẳn không ngờ có người lại nói với mình mấy câu này, miệng há to thành một hình dáng hoàn hảo, một tay run rẩy sờ lên mặt mình:

“Lẽ nào ta…”

Ta không đánh lại nàng. Nhưng ta biết, nàng sợ cái gì.

Lúc này quả thật nàng rất ghê gớm, nhưng một người bị kẻ khác nhìn thấu nhược điểm, sẽ rất dễ thua cuộc.

Ta đã rút Thất Tinh Long Tuyền ra từ sớm, nhân cơ hội này, dùng hết sức lực toàn thân, đâm vào trái tim nàng!

Nàng vừa ra ngoài, ta đã quan sát khí của nàng.

Bình Luận (0)
Comment