Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 412 - Chương 412 - Rễ Cây

Chương 412 - Rễ Cây
Chương 412 - Rễ Cây

Chương 412: Rễ Cây

Theo lý mà nói, nên dẫn thiên lôi đến đánh chết chân long huyết thụ này, để chặt đứt mối họa về sau, nhưng dù sao cũng là cây được hoàng gia phong thưởng, lại có công cứu giá, hoàng ân mênh mông, nể tình công lao của nàng, nếu thật sự tiêu diệt cái cây này, cũng tương đương bất kính với quốc quân.

Thế nên Giang Trọng Ly dùng Thất Tinh Long Tuyền đánh một lá bùa thiên lôi lên người nàng, giam giữ nàng vĩnh viễn không thể cử động.

Cả người nàng bị trói buộc, chỉ có thể sống trong rễ cây, mất đi tín ngưỡng và hương hỏa, hao tổn tinh khí cũng khiến vẻ đẹp nàng nhanh chóng tụt dốc, nhưng nàng không cam lòng.

Mà linh khí còn sót lại của nàng, thu hút rất nhiều tiểu sơn mị.

Đám tiểu sơn mị kia liều mạng thu gom tinh khí của con người cho nàng, giúp nàng duy trì vẻ đẹp, càng không còn ai dám đến nơi này nữa.

Nhưngtrùng hợp gần đây phong thủy bản địa xảy ra biến động, nơi này trở thành con đường lên núi duy nhất, đám tiểu sơn mị đã bày trận mê hồn ở đây, từng con từng con ăn những người đi ngang qua thành thây khô.

Nói đến đây, nàng nhìn ta chằm chằm:

“Ngươi nói xem…ta vốn nên được hưởng hương hỏa đàng hoàng, nếu không phải kẻ đê tiện kia, sao ta phải rơi vào bước đường này?”

Sự cố chấp này, hoàn toàn không bình thường, chẳng trách nàng từ một người sống, biến thành yêu dị!

Rõ ràng do lòng tham của ngươi, lại trách người ta đẹp hơn ngươi, bước đường hôm nay rõ ràng do ngươi hại chính mình, liên quan gì đến người ta?

Mà ban nãy nàng nói, ánh mắt người phụ nữ kia nhìn nàng, mang theo vẻ thương tiếc…nói không chừng, người phụ nữ kia cũng không phải người bình thường, đã nhìn ra lòng tham của nàng, thấy nàng đáng thương.

Nàng cắn chặt răng, vẫn đang lên tiếng:

“Một khi ta lấy lại tự do, nhất định sẽ đi tìm nàng…trên đời này không ai có thể đẹp hơn ta, không thể có được…Bạch Tiêu Tương…”

Ta lập tức ngơ ngác, trời ạ, nói từ nãy đến giờ, người phụ nữ kia, lại là Tiêu Tương?

Nàng càng nói càng kích động, sắc mặt cũng dữ tợn hơn, không còn đẹp nữa, mà là đáng sợ:

“Đi mau...mau chém bùa thiên lôi, ta đã đợi rất lâu rồi, không muốn đợi nữa...ta đẹp nhất...ta mới là người đẹp nhất...”

Nói đoạn, cành cây trên người Trình Tinh Hà và Đại Quyền càng chặt hơn.

Ta vội nói:

“Ngươi đừng kích động, ta sẽ đi ngay...ngươi mở đường ra trước đi!”

Thả ngươi ra, tinh khí của ngươi trở về, còn không phải biết ngay Bạch Tiêu Tương ở trên người ta, ta còn quả ngọt để ăn không?

Nhưng Trình Tinh Hà và Đại Quyền không thể chết như thế được…

Chính vào lúc này, ta phát giác sau ót như đụng trúng thứ gì đó, ngẩng đầu nhìn, ta lập tức sững sờ, Trình Tinh Hà?

Mẹ nó, thì ra con hàng này đang giả vờ! Hắn hoàn toàn không bị mê hoặc!

Trình Tinh Hà bình tĩnh làm khẩu hình với ta.

Ta nhìn ra, khẩu hình của hắn là một chữ “tâm”.

Lẽ nào…ngay lập tức ta hiểu ra câu này có ý gì, trong lòng đã có ý định.

Vào lúc này, ta chỉ cảm thấy một chùm rễ quấn quanh eo mình, cả người bị nhấc lên không ngay lập tức, khi nhìn kỹ lại, đã đến trên cây.

Đám tiểu sơn mị kia vẫn ở dưới đất, hệt như cá mập há miệng muốn ăn thịt người, khiến người ta nhìn mà da đầu tê dại.

Trình Tinh Hà và Đại Quyền cũng bị ném lên như hai con cá mặn. Khí sắc của hai người họ càng kém hơn.

Giọng nói kia không ngừng thôi thúc:

“Nhanh lên...nhanh lên...”

Đòi mạng à?

Ta vội nói:

“Ngươi thả người trước đi, ta chém bùa chú kia!”

Giọng nói đó dường như sốt ruột, âm thanh lạnh đi:

“Ngươi không có tư cách trả giá với ta...”

Mắt thấy tinh khí trên người Trình Tinh Hà và Đại Quyền đã bị hút rất nhiều, sắp trở thành người khô, không khỏi cắn răng, mẹ nó, không thể do dự nữa, thế nên ta siết chặt Thất Tinh Long Tuyền, nhanh chóng chém thân cây kia.

“Ầm”, chỉ nghe một tiếng vang cực lớn, chớp mắt thân cây bị chém đứt, máu rồng đỏ bừng nồng đậm lập tức tưới ướt người ta.

Thứ này rất giống máu, mùi cũng như máu, vị tanh ập vào khoang mũi, mà máu rống vừa văng xuống đất, đám tiểu sơn mị kia như gặp dung nham, ngay lập tức bị kích thích chạy trốn khắp nơi.

Mà những cành cây quấn chặt Trình Tinh Hà và Đại Quyền cuối cùng cũng buông ra, bọn họ một trước một sau, như hòn đá rơi vào thác nước.

Khả năng bơi lội của Trình Tinh Hà chẳng ra sao cả, không bị cành cây siết chết, ngược lại bị nước dìm chết, vậy thì oan ức quá rồi.

Nhưng ta hoàn toàn không rảnh để lo cho họ. Nếu lá bùa thiên lôi do ta tháo ra, cũng chỉ đành phụ trách đến cuối cùng.

Vừa mới nghĩ đến đây, ta đã cảm giác được, hương thơm đặc trưng của sơn mị, đột nhiên nồng hơn nhiều.

Cùng lúc đó, gốc cây dưới chân hơi nhúc nhích, giống như lần nữa bùng nổ sức sống.

Tất cả đều cho thấy rõ...đại sơn mị này, đã được thả ra...

Đám tiểu sơn mị rất kích động, tựa như xếp thành hai hàng đón chào đại sơn mị ra khỏi hang núi.

Nhưng ta nhanh chóng nhìn ra, mảnh đất bên dưới tiểu sơn mị, không ổn lắm, hơi nứt ra, rất nhiều thứ màu trắng chui lên.

Rễ cây!

Bình Luận (0)
Comment