Chương 419: Thiên Giai Nhất Phẩm
Răng ta lập tức cắn chặt:
“Khốn kiếp, ngươi buông nàng ra!”
Có thể do hao tổn nhiều khí, cả người toàn là vết thương, ta căn bản không đứng dậy nổi.
Ông cụ Hải dường như rất thất vọng, giẫm lên tay ta:
“Nhóc con, ngươi nói gì vậy?”
Nhìn mặt mũi ông cụ Hải hiền lành, nhưng một đạp này thật sự là quá nặng - ta chỉ cảm thấy xương ngón tay gần như bị gãy hết, trước mắt đau đến trắng bệch. Trước kia tay đã từng không ít lần bị Tiêu Tương giày vò, thậm chí còn từng bị Hà Lạc giày vò, nhưng đều không đau như lần này.
Hắn dường như muốn giẫm nát toàn bộ bàn tay của ta.
Giọng nói thê lương của Bạch Hoắc Hương vang lên:
“Ngươi buông hắn ra!”
Ta hít một hơi, lớn tiếng nói:
“Con trai của ngươi là một tên khốn kiếp, ngươi là cha hắn cũng là một tên khốn khiếp!”
Môi nhà giàu mới nổi run rẩy, lập tức nói:
“Cha, thằng nhóc này khinh người quá đáng! Đầu tiên là giết người của Hải gia chúng ta, còn bắt nạt ta, cái này cũng không tính là cái gì, còn dám mắng ngài! Đây là cưỡi trên cổ chúng ta, nếu truyền ra ngoài, trong giới kinh doan sẽ nhìn Hải gia chúng ta thế nào đây?”
“Câm miệng lại.”
Ông cụ Hải trừng mắt nhìn nhà giàu mới nổi:
“Nếu ngươi có một nửa bản lĩnh của thằng nhóc này, ta có thể bớt lo lắng bao nhiêu?”
Nhà giàu mới nổi không nói gì nữa.
Ông cụ Hải lại nhìn về phía ta, biểu cảm cũng không thể nói là thất vọng, đơn giản là than tiếc:
“Mặc dù thằng nhóc này có chút bản lĩnh, nhưng cũng không có năng lực lớn gì - vốn tưởng rằng, được Mã Liên Sinh dạy ra, ít nhiều sẽ thú vị một chút, không thú vị, không thú vị gì...”
Trên tay đau thấu tâm can, nhưng ta không quan tâm, tay kia vẫn muốn rút Thất Tinh Long Tuyền ra.
Nhưng ngay sau đó, tay kia cũng lập tức lạnh lẽo – dịch ẩm ướt lan ra, là bị đóng xuyên qua ghim trên mặt đất, một bàn tay chảy đầy máu.
“Thất Tinh!”
Trong cơn đau nhức, bên tai ta lúc xa lúc gần nghe được giọng nói của Trình Tinh Hà:
“Cho đi, cho họ ngay đi...Thứ kia, dù sao mạng sống vẫn quan trọng hơn!”
Ta nghe thấy âm thanh cắn răng của mình, nhưng ta không nói ra chữ nào.
Lão già khốn khiếp này muốn thì ta phải cho sao?
Dựa vào cái gì chứ?
Lúc này ông cụ Hải mới có chút hứng thú:
“Nhìn không ra, xương cốt vẫn cứng thế.”
Tiếp theo hắn lại bổ sung một câu:
“Đáng tiếc, nằm ở trên thớt mặc cho người ta làm thịt này nọ, xương cốt có cứng rắn thế nào đi nữa cũng vô dụng, thứ tốt như vậy không phải loại người như ngươi nên có, sẽ mang tai hoạ cho ngươi đấy.”
Nói xong, hắn nghiêng đầu với người bên cạnh:
“Lục soát.”
Mấy đôi tay sờ tới sờ lui trên người ta, ta hận không thể xông lên cắn hai người họ, nhưng hành khí toàn thân càng ngày càng ít, ngồi cũng không ngồi dậy nổi.
Cùng lúc đó, một bàn tay dường như dò xét đến vị trí giả Cửu Khiếu Linh Lung Tâm.
Nhưng đúng lúc này, chủ nhân của bàn tay kia bất chợt phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Ta lập tức ngửi thấy mùi máu tươi.
Mở mắt ra, thấy một người Hải gia ôm tay mình, không ngừng kêu thảm thiết, ông cụ Hải biến sắc, bắt lấy người kia:
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Người Hải gia kia đau đến toát mồ hôi lạnh, nhưng bị ông cụ Hải túm lấy như vậy, cũng không dám thở mạnh, lắp bắp nói:
“Hắn...Có gì đó trên thằng nhóc này!”
Cái gì?
Lời này ngược lại khiến ta ngây ngốc, trên người ta có cái gì, ta làm sao không biết?
Ông cụ Hải nhíu mày, đẩy người Hải gia kia sang một bên, tự mình đưa tay móc ra, đúng lúc này, ta cảm giác được một tiếng gió vô cùng nhỏ.
Vị thế của ông cụ Hải đương nhiên cao hơn người Hải gia kia, giơ tay lên, tiếng xé gió kia liền lướt qua hắn.
Đó là...Cái gì vậy?
Vẻ mặt của nhà giàu mới nổi cũng khẩn trương, đẩy Bạch Cầu Hương ra, liền hỏi:
“Cha, tình huống gì vậy, chẳng lẽ...Trên người thằng nhóc này còn có gai đâm à?”
Ông cụ Hải nhìn chằm chằm ta, sắc mặt không chắc chắn lắm:
“Không thể tưởng được, mạng của thằng nhóc này cứng như thế...”
Tiếp theo, ông cụ Hải ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, lớn tiếng nói:
“Thập Nhị thiên giai chúng ta đều là người quen cũ, bằng hữu nào đến rồi, chúng ta ôn lại chuyện cũ đi.”
Thập Nhị thiên giai?
Ta lập tức hiểu ra, chẳng lẽ vừa rồi là có người âm thầm giúp ta?
Mà người có thể làm cho ông cụ Hải kiêng kỵ như vậy, đương nhiên chỉ có khả năng là mười một thiên giai còn lại!
Tinh thần của ta lập tức phấn chấn lên - chẳng lẽ, là Hoàng Chúc Lang tới?
Thật ra cho đến bây giờ, ta cũng không biết tại sao Hoàng Chúc Lang lại vừa mắt ta, mỗi một lần đều giúp ta như vậy.
Những người còn lại của Hải gia cũng như rơi vào thế địch, nhưng xung quanh vẫn yên tĩnh, một chút âm thanh cũng không có.
Thiên giai này cũng là phân đẳng cấp - mắt thấy ông cụ Hải giống như Thiên giai tam phẩm, người khiến hắn kiêng kỵ như vậy chỉ có Thiên giai nhị phẩm, thậm chí...Thiên giai nhất phẩm!