Chương 420: Công Tôn Thống
Không đúng, ta vẫn nhớ Hoàng Chúc Lang là thấp nhất Thập Nhị thiên giai, theo lý thì không lợi hại bằng ông cụ Hải.
Đầu ta như muốn nổ tung, người giúp ta rốt cuộc là ai?
Nhưng đúng lúc này, ông cụ Hải quay đầu nhìn về phía một bụi cây, tay nhấc lên, bụi cây kia bỗng nhiên rung động rồi ngã rạp, lúc này mới lộ ra một bóng người.
Chờ thấy rõ người kia, ta lập tức sửng sốt.
Đây không phải là người xin cơm kia sao?
Tại sao hắn lại xuất hiện?
Ông cụ Hải vừa thấy người xin cơm kia, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.
Hắn biết người xin cơm này.
Mà người xin cơm chậm rãi đứng lên, thở dài nói:
“Làm sao, bây giờ lại muốn phạm pháp trong đất hoang à?”
Nhà giàu mới nổi thấy thế, lập tức nói:
“Đây không phải là nơi để ngươi đến xin cơm, cha, để con trai đi...”
Ông cụ Hải lại ngăn cản người giàu mới nổi, giọng nói cũng căng thẳng:
“Đừng đắc tội với hắn.”
Nhà giàu mới nổi sửng sốt:
“Sao thế, cha, chẳng lẽ, hắn là Thập Nhị thiên giai...Nhưng ta...”
Ông cụ Hải lắc đầu, thấp giọng nói:
“Hắn không phải Thập Nhị thiên giai, hắn tên là Công Tôn Thống, có biệt hiệu gọi là không nợ ân tình.”
Nhà giàu mới nổi càng nghe càng không hiểu:
“Ý ngươi là sao, hắn không phải Thập Nhị thiên giai, vậy hắn có cái gì đáng sợ?”
Ông cụ Hải trừng mắt nhìn hắn một cái:
“Ngươi thì hiểu cái quái gì, hắn là...”
Nhưng hắn còn chưa nói xong, chỉ nhìn về phía tên ăn mày kia, miễn cưỡng mỉm cười:
“Thập Nhị thiên giai bọn ta và tiên sinh chính là nước sông không phạm nước giếng, không biết lần nay tiên sinh tới đây là có gì chỉ giáo sao?”
Có thể làm cho ông cụ Hải khách sáo như vậy...Nghĩ cũng biết không phải người tầm thường gì!
Ta cũng tò mò, người xin cơm này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Lợi hại như vậy, lại không phải Thập Nhị thiên giai?
Tên ăn mày duỗi người, chậm rãi đi tới, một tay còn theo thói quen xoa xoa ghét trên người mình, lúc này mới lười biếng nói:
“Một người xin cơm không làm nổi tiên sinh gì đó - thật không giấu diếm gì, ta cũng chỉ tới vì thứ kia.”
Hắn nháy mắt với ta.
Mọe kiếp, cũng là vì Cửu Khiếu Linh Lung Tâm mà tới?
Hắn nhìn chằm chằm ta, liên tục lắc đầu:
“Thằng nhóc này vận khí thật tốt - nhiều người đến tìm như vậy mà chỉ có hắn tìm được.”
Sắc mặt ông cụ Hải càng ngày càng khó coi:
“Mọi việc đều có sắp xếp thứ tự trước sau.”
Tên ăn mày ngẩng mặt lên, rất nghiêm túc nhìn ông cụ Hải, cười híp mắt nói:
“Nếu thật sự là vậy, thằng nhóc này mới là người đầu tiên lấy được, ngươi dựa vào cái gì mà cướp đây?”
Ông cụ Hải chấn động, che miệng lại ho khan:
“Khụ khụ...thế nào, lần này tiên sinh nhất định phải vì hắn...”
Đầu óc ta rất nhanh nhạy đã phản ứng lại, lớn tiếng nói:
“Công Tôn tiên sinh, ngài không nợ ân tình đúng không? Đã như vậy, Cửu Khiếu Linh Lung Tâm này, ta tặng cho ngươi.”
Lần đầu tiên gặp mặt, ta đã thanh toán cho hắn bốn đồng tiền rửa phiếu, hắn cũng đã giúp ta dạy dỗ Hắc Bạch Vô Thường. Lần thứ hai, ta mời hắn ăn đậu hũ, hắn đã giúp ta chỉnh đốn nhà giàu mới nổi.
Lúc này đây, nếu hắn cũng muốn Cửu Khiếu Linh Lung Tâm, tuyệt đối cũng sẽ trả lại ân tình này!
Quả nhiên, tên ăn mày mở to hai mắt nhìn ta:
“Ôi, thằng nhóc ngươi không ngốc, ngược lại không làm ăn thua lỗ...”
Ông cụ Hải vừa nghe vậy, gân xanh trên trán đều nổi lên, nhấc chân muốn đạp vào miệng ta.
Nhưng lần này, một đạp của hắn lại giẫm lên không trung, giống như...Bị thứ gì đó vô hình chặn lại vậy.
Tên ăn mày liên tục lắc đầu:
“Không biết danh tiếng Thập Nhị thiên giai các ngươi vang dội, nhưng lại còn lấy lớn hiếp nhỏ, truyền ra ngoài cũng không sợ khó nghe ư?”
Ngực ông cụ Hải phập phồng dữ dội, lúc này mới từ từ nói:
“Công Tôn Thống, ngươi nhất định phải đối đầu với Thập Nhị thiên giai bọn ta?”
Lời này, thật sự là đang uy hiếp.
Nhưng tên ăn mày lắc đầu, trả lời:
“Không dám...Chẳng qua, ta không nợ người ta ân tình, người ta cho ta một phần, ta sẽ trả lại mười phần.”
Nói xong, tên ăn mày lại đưa tay vào trong ngực ta, bắt được Cửu Khiếu Linh Lung Tâm kia, nói tiếp:
“Thằng nhóc, thứ này ta cầm – bây giờ, ta sẽ trả lại ân tình này của ngươi.”
…
Người xin cơm từ từ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ông cụ Hải.
Mặt mày hiền lành của ông cụ Hải cuối cùng cũng lộ ra biểu cảm âm lãnh.
Nhà giàu mới nổi nhìn không ra tình hình, ở bên cạnh không ngừng đổ thêm dầu vào lửa:
“Cha, người xin cơm kia rõ ràng muốn ra mặt cho thằng nhóc kia, chúng ta cũng không thể mềm lòng chịu phục, còn phải chờ Cửu Khiếu Linh Lung Tâm...”
Ông cụ Hải trừng mắt nhìn hắn một cái, hắn không nói gì nữa.
Tiếp theo, ông cụ Hải thản nhiên nói:
“Thứ kia ta cần dùng gấp, nếu đã...”
Ta lại phát hiện ra, hắn còn chưa dứt lời, một luồng lệ khí sắc bén vọt tới phía sau lưng người xin cơm.
Uế Linh Sát...Đây không phải đơn thuần là cướp rồi bỏ chạy sao?
Nhưng còn chưa đợi ông cụ Hải phát biểu xong, người xin cơm ngồi xổm trên mặt đất, mạnh mẽ vỗ mặt đất:
“Ngươi thật sự đã lớn tuổi rồi, sao lại nhiều lời như vậy?”