Chương 421: Đại Chiêu
Lúc ấy, Trình Tinh Hà thì “trời ạ” một tiếng, ta không biết hắn nhìn thấy cái gì, ta chỉ nhìn thấy, vô số sát khí từ trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng hội tụ lại đây.
Là vô số vong linh?
Đúng rồi, nơi này từ xưa đến nay, không biết đã để Chân Long Huyết Thụ hút khô bao nhiêu người, toàn bộ những vong linh kia đều bị hấp dẫn tới đây...
Những vong linh kia che khuất bầu trời, tạo thành một tấm bình phong chắn ở xung quanh hắn.
Uế Linh Sát ban đầu đã xông tới, nhưng lần này, Uế Linh Sát giống như mũi tên sắc nhọn cắm vào bùn đất, nhưng lại bị những vong linh kia tạo thành bình phong dần dần hút vào.
Ta không bao giờ biết còn có người có thể có bản lĩnh này!
Bắp thịt hai gò má ông cụ Hải run lên, hiển nhiên cũng không ngờ tới.
Nhưng hiện tại là hắn ra tay trước, đã là cưỡi hổ khó xuống - hoặc là thắng, hoặc là thua.
Thắng còn tốt, thua thì Thập Nhị thiên giai cũng không thể vứt bỏ được người này.
Mà người xin cơm thì hoàn toàn trái ngược với hắn, vẫn thảnh thơi không ngừng chà xát đất ghét trên người giống như Tế Công.
Mặt ông cụ Hải trầm xuống, lại giơ tay lên, tựa vào bên miệng, cũng không phải giữ khăn tay che miệng ho khan, mà là cắn rách ngón trỏ.
Đôi mắt của nhà giàu mới nổi lập tức mở to:
“Cha, đến nỗi vậy sao?”
Nghĩ cũng biết, ông cụ Hải đang muốn xuất ra một đại chiêu.
Quả nhiên, ta nhìn thấy phía sau hắn mơ hồ xuất hiện một đoàn bóng ma thật lớn - thật giống như chính bóng dáng của hắn bị phóng đại rất nhiều lần.
Trình Tinh Hà không biết từ lúc nào đã bò tới bên cạnh ta, thấp giọng nói:
“Ông cụ Hải cũng liều mạng thật - muốn động bổn mạng sát!”
Thì ra, bổn mạng sát còn cao hơn Uế Linh Sát một tầng, là bốn mươi chín Uế Linh Sát ở trong hũ Linh Cốt, lại chém giết một lần sinh ra vương giả mạnh nhất. Mà khống chế bổn mạng sát cũng không đơn giản giống như Uế Linh Sát, dùng hành khí nuôi dưỡng như vậy.
Bổn mạng sát cần máu trong tim mình để nuôi dưỡng.
Bổn mạng sát sẽ có được tất cả tu vi công đức của Dịch Quỷ tiên sinh, ông cụ Hải này là Thiên cấp tam phẩm, bổn mạng sát này cũng là năng lực Thiên cấp tam phẩm.
Mà uy lực đồng thời cực lớn, bổn mạng sát và mệnh chủ là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, nếu như bổn mạng xảy ra chuyện gì – tổn thương tương tự cũng sẽ phản hồi lên người mệnh chủ.
Ông cụ Hải là đang muốn...Lấy mạng liều mạng, một ăn cả ngã về không?
Cửu Khiếu Linh Lung Tâm kia đối với hắn quan trọng vậy sao? Thậm chí không tiếc lấy cái chết liều mạng ư?
Người xin cơm cũng không bất ngờ, ngoáy ngoáy lỗ tai còn đưa lên miệng thổi thổi:
“Ngươi khi còn bé cũng rất mạnh, sao đến cái tuổi này rồi còn không biết thu một chút tức giận chứ?”
Lời này lại khiến ta sửng sốt, người xin cơm này nhìn qua cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhưng ông cụ Hải dù sao cũng được bảy mươi tuổi rồi, mà người xin cơm lại dùng khẩu khí này, nghiễm nhiên giống như trưởng bối nói trẻ con vậy!
Rốt cuộc hắn...Lai lịch là gì?
Nhà giàu mới nổi vừa nghe vậy liền không vui:
“Mẹ nó, ngươi ăn nói cái kiểu gì đấy...”
Ông cụ Hải lại ho khan, vừa ho khan vừa ngăn cản con trai, sau đó ngẩng đầu nặng nề nói một câu:
“Vì thứ đó, ta nhất định phải quyết tâm.”
Lời còn chưa dứt, cái bóng to lớn kia mang theo thế phong lôi xông tới chỗ người xin cơm.
Giây phút đó, ta cũng cảm thấy sát khí nhào thẳng vào trên mặt, cả người gần như muốn bị hất lên cùng, Trình Tinh Hà nuốt một chút nước miếng:
“Mọe kiếp...”
Không biết Trình Tinh Hà có thể nhìn thấy là tràng diện nhiều gợn sóng tráng lệ thế nào, ta thì nhìn thấy cái bóng to lớn kia vọt tới một lớp vong linh của người xin cơm dễ như trở bàn tay.
Thật giống như một lưỡi dao sắc bén chặt đứt bức màn màu đen trùng trùng điệp điệp dễ như trở bàn tay, đánh đâu thắng đó, một lớp vong linh của người xin cơm kia lại bị trực tiếp cắt đứt.
Từ trước đến giờ ta chưa từng thấy qua cảnh tượng này, da gà khắp người đều dựng thẳng lên, đây chính là...Thiên cấp...
Không riêng gì ta, nhà giàu mới nổi, người của Hải gia, tất cả đều trợn tròn mắt, ngây ngốc như gà trống.
Cuối cùng, tất cả mọi thứ bên cạnh người xin cơm trong nháy mắt tan thành mây khói, cái bóng dáng to lớn kia cũng bao phủ qua người hắn.
Trình Tinh Hà bắt lấy ta:
“Lần này xong rồi...Hắn ra mặt cho ngươi, bản thân lại gặp xui xẻo...Thất Tinh, nếu ngươi có thể sống qua ngày hôm nay, ngày lễ tết, đừng quên đốt giấy cho vị nghĩa sĩ này...”
Trái tim ta cũng thắt lại, chẳng lẽ, lần này người xin cơm thật sự sẽ bị ta liên lụy...Ta cũng không nghĩ nhiều, đưa tay muốn lấy Thất Tinh Long Tuyền trở về, bất luận thế nào cũng phải giúp người xin cơm kia một phen!
Đôi mắt lãnh khốc của ông cụ Hải cũng gắt gao nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, khóe miệng khô đét khẽ nhếch lên, giống như là nắm chắc phần thắng:
“Tuổi của ngươi cũng không nhỏ, đừng tưởng rằng thế đạo này còn dừng lại ở ngươi...”