Chương 424: Hổ Sanh Quá Đầu
Truyền thuyết liên quan tới nàng nhiều vô kể, có người nói nàng đã ăn tim trẻ con nhiều không đếm xuể để giữ mãi tuổi xuân, còn có người nói lúc trẻ nàng từng ăn thịt của giao nhân, có thể trường sinh bất lão. Nhưng trong ngành bọn ta thì thiên về nàng từng trải qua kiếp nạn nào đó, một người đàn ông thần bí đã tìm được Cửu Khiếu Linh Lung Tâm của Sơn Mị cho nàng, nên nàng mới có thể giữ mãi sắc đẹp trẻ trung.
Mà loại Sơn Mị này vốn đã hiếm thấy, Cửu Khiếu Linh Lung Tâm lại càng phải để Sơn Mị nên hồn nên vía mới có thể sinh ra, về cơ bản là chỉ có thể gặp không thể cầu.
Nếu nói đáng giá, quả thật cũng đáng giá hơn cả động châu báu kia. Bao nhiêu phụ nữ trên đời đã đổ xô vào để duy trì sắc đẹp tuổi trẻ, kéo dài thêm khoảng trăm năm tuổi thọ?
Thứ này căn bản là không gì đổi được.
Chỉ có một điểm, thứ này chỉ có tác dụng với phụ nữ, đàn ông ăn vào cũng uổng phí, nếu không các đời Hoàng đế đã không cần cầu phương thuật trường sinh gì, tìm Cửu Khiếu Linh Lung Tâm là được rồi.
Nói như vậy, vợ của ông cụ Hải và cháu gái của ăn mày đều không sống được lâu sao?
Số của cháu gái ăn mày đúng là tốt thật. Nhưng mà nếu đã là cháu gái của ăn mày, chắc hẳn cũng không phải người tầm thường gì.
Nghĩ như vậy, ta miễn cưỡng thử đứng dậy, vừa muốn vận hành khí, đột nhiên trên thiên linh cái chợt đau nhói, giống như bị kim đâm vào vậy.
Kỳ lạ, trên thiên linh cái bị thương rồi sao?
Ta muốn sờ thử, nhưng Bạch Hoắc Hương cũng mặc kệ Trình Tinh Hà, bắt lấy tay của ta.
“Vừa xem cho ngươi xong, ngươi sờ lung tung cái gì thế?”
Ta vội vàng nói cảm giác vừa rồi:
“Có thể bị thứ gì đó đâm vào rồi…”
Không ngờ Bạch Hoắc Hương nghe thấy ba chữ “thiên linh cái”, sắc mặt đột nhiên thay đổi, kéo ta qua, muốn tháo thắt lưng của ta ra.
Lần này làm ta giật nảy mình, vội vàng lùi ra sau một bước.
“Ngươi làm gì?”
Lúc này Bạch Hoắc Hương mới phản ứng lại, mặt giống như bọt biển hút nước phấn, từ từ đỏ lên.
“Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta không có ý gì khác. Chao ôi, ngươi tự mình xem, xem trên đan điền của ngươi, có thứ gì không, mau lên!”
Đan điền?
Đan điền ở bụng dưới, quả thật phải tháo thắt lưng ra mới có thể thấy.
Ta tháo thắt lưng ra nhìn vào trong, thấy trên đan điền có một nốt đỏ nhỏ.
Sau khi Bạch Hoắc Hương biết lập tức ngó đầu qua, rồi hít khí lạnh.
Mang tai của ta lập tức thiêu đốt.
“Ngươi đây là…”
Nàng ngẩng đầu nhìn ta, cắn răng. “Đây là Dẫn Linh châm.”
Dẫn Linh châm, sao nghe quen tai như vậy?
…
Nhưng nháy mắt ta đã nhớ ra, lúc trước Trình Tinh Hà từng nói với ta, con trai của ông cụ Hải là giàn hoa, vốn bẩm sinh không có chén cơm, nhưng ông cụ Hải đã thông qua một cách, hút linh khí của người khác, cấy lên người con trai mình.
Cái đó...không phải là Dẫn Linh châm à?
Quả nhiên, Trình Tinh Hà nháy mắt đã lật dậy từ dưới đất như cá trê lên bờ, lớn tiếng nói:
“Chính Khí Thủy, ngươi không nhìn nhầm chứ?”
Bạch Hoắc Hương cau mày.
“Ta là hổ sanh quá đầu, ngươi nói xem?”
Mặt Trình Tinh Hà lập tức xám xịt, răng kêu ken két.
“Mé nó, lão bất tử kia, sao nham hiểm như vậy!”
Ngươi cũng không phải lần đầu biết hắn nham hiểm.
Ta nhớ Trình Tinh Hà từng nói, sau khi lấy Dẫn Linh châm ra, người bị đâm sẽ sống không lâu!
Sau đó Trình Tinh Hà bắt lấy Bạch Hoắc Hương.
“Ngươi mau lấy Dẫn Linh châm kia ra cho hắn đi!”
Bạch Hoắc Hương nhíu chặt lông mày.
“Ta cũng muốn, nhưng mà…”
Nhưng Dẫn Linh châm không phải kim bình thường, sẽ dao động không ngừng trên cơ thể người, cuốn theo toàn bộ linh khí tứ chi, mãi đến khi tiến vào trái tim.
Đợi đến lúc thật sự tới tim, hút máu đầu tim, Dẫn Linh châm này sẽ được nuôi thành, mà người bị cấy châm cũng sẽ bỏ mạng.
Nốt đỏ trên đan điền chính là bằng chứng, khi nào nốt đỏ trên đan điền đã thành sợi tơ đỏ, lan đến ngực, thì châm đã nuôi xong.
Ta lập tức nhớ ra, chẳng trách là lúc ông cụ Hải đi, đã nói một câu:
“Ta đợi ngươi đến tìm ta.”
Mé nó, lửa trong lòng chợt dâng lên, hắn ra tay với ta từ khi nào?
Cũng đúng, lão già Hải gia chưa từng làm chuyện không có lợi, có lẽ từ lúc bắt đầu hắn đã nhìn trúng linh khí trên người ta có thể dùng để nuôi Dẫn Linh châm cho con trai hắn!
Trình Tinh Hà không nản lòng, gào lên với Bạch Hoắc Hương giống như Mã Cảnh Đào.
“Không phải ngươi là hổ sanh quá đầu sao? Trên đời này còn có bệnh ngươi không chữa được sao?”
Bạch Hoắc Hương cắn răng, lườm Trình Tinh Hà.
“Ta chỉ là hổ sanh quá đầu, cũng không phải Diêm La Vương.”
Trình Tinh Hà vẫn không chịu buông tha.
“Ngươi nghĩ cách đi, cách không phải đều do người nghĩ ra à?!”
Ta kéo lấy Trình Tinh Hà.
“Ngươi giậm chân cái gì, người ta không phải đang nghĩ sao?”
Trình Tinh Hà tức giận trừng ta.
“Hơ, ngươi lại như người không có việc gì, đúng mé nó Hoàng thượng không vội, vội chết thái giám, phi, thái giám không vội, vội chết Hoàng thượng.”