Chương 428: Nhất Định Cố Hết Sức
Nếu không phải ngửi thấy mùi gà thơm mới mẻ, ta thật sự cho rằng đây là một cái thôn quỷ.
Anh em Hắc Bạch Vô Thường ngồi xuống xem đất, có lẽ đây là sở trường của họ. Trình Tinh Hà thì đến gõ cửa một nhà, ta thấy cái bóng lảo đảo lắc lư từ trong khe cửa, hiển nhiên trong phòng có người, nhưng nói cũng kỳ quái, người ở bên trong nghe thấy tiếng gõ cửa, chẳng những không ra mở cửa mà còn chạy vào trong như chạy trốn vậy.
Trình Tinh Hà gãi đầu một cái:
"Đậu má, không thể là nhà nhà ở đây đều nợ lãi cao cho nên mới đóng chặt cửa để tránh bị đòi nợ chứ?"
Ta và Bạch Hoắc Hương cũng đi gõ mấy nhà, kết quả đều giống như Trình Tinh Hà vậy, không ai dám mở, giống như người đang gõ cửa là ác quỷ vậy.
Trình Tinh Hà giận dữ nói:
"Người ở đây cũng quá bài ngoại đi, thế này thị không được, ca không thể chết đói được, Thất Tinh tay nghề ngươi tốt, cứ thiêu hết đám ác tử kê bên ngoài đi, ta qua bên kia hái ít hạt dẻ làm gà hầm hạt dẻ."
Ngươi mau cút đi, ngươi ăn ác tử kê, không sợ người chết đến tính sổ với ngươi à?
Ông cậu ba đã nói thời trước thiếu đồ ăn, có người đói quá đã ăn trộm ác tử kê trong đám tang của người ta, từ đó về sau ngày nào cũng cảm thấy bả vai đau nhức, càng ngày càng hơn lợi hại, đi tìm thầy thuốc, thầy thuốc không nhìn ra, đi tìm bà đồng, bà đồng nhìn một cái liền hoảng sợ nói mọe nó cái gì ngươi cũng dám ăn. Ngươi ăn phượng hoàng của người ta, người ta liền coi ngươi thành phượng hoàng để cưỡi, ngồi trên cổ ngươi bảy ngày!
Điều này khiến người nọ sợ đến mức suýt nữa tè ra quần, sau đó cũng không biết giải quyết như thế nào, dù sao cả đời người nọ cũng không ăn gà nữa, nói là sợ.
Lại nói dù chúng ta ăn cơm âm dương, tà vật không dám làm gì chúng ta, nhưng ác tử kê này là bị bóp chết, trong bụng toàn máu bầm, ăn cũng không ngon lành gì.
Trình Tinh Hà ngồi bệt xuống đất khóc lóc om sòm, nói ta mặc kệ, ta cứ muốn ăn gà, ngươi không làm cho ta, ta sẽ lăn lộn trên mặt đất.
Bạch Hoắc Hương bật cười, kéo ta nói:
"Lý Bắc Đẩu, ngươi đừng làm cho hắn, ta muốn nhìn xem rốt cuộc hắn muốn lăn lộn như thế nào."
Đúng lúc này, một giọng nói sợ hãi nhỏ bé vang lên:
"Đừng ăn gà nhà chúng ta, lão đầu nhi lão thái thái sẽ đánh!"
Ta quay đầu lại, thấy là một cô bé.
Cô bé kia cũng chỉ bảy tám tuổi, trên người mặc quần áo vải nhuộm hoa sáp, hiển nhiên là trang phục của dân tộc thiểu số, nhưng chỗ này có rất nhiều dân tộc sống chung với nhau, trang phục cũng không khác nhau lắm, ta không nhìn ra nàng là người dân tộc nào.
Tiếng phổ thông của nàng cũng coi như không tệ, ta liền gọi nàng tới hỏi:
"Lão đầu nhi lão thái thái là ai?"
Bé gái lộ ra một nụ cười rất hồn nhiên, chỉ quan tài trước cửa:
"Nằm bên trong đó!"
Lời này khiến người ta phải run lên, ta thầm nói sợ là bình thường tiểu cô nương này thường xuyên bị người lớn kể chuyện ma hù dọa, đáp:
"Lão đầu nhi lão thái thái đều chết cả rồi, đánh người như thế nào được?"
Ai ngờ tiểu cô nương nói rất chân thành:
"Chết thì chết, qua đêm cũng sẽ trở về thôi, nói là vừa lạnh vừa đói, muốn ăn."
Lời này khiến sau lưng ta nổi đầy da gà, nụ cười của Trình Tinh Hà cũng cứng lại. nghĩa là sao, tối nào trong thôn này cũng có xác chết vùng dậy tập thể ư?
"Không được nói bậy bạ!"
Đúng lúc này, một cô gái trẻ tuổi chạy ra ôm lấy cô bé kia, đề phòng nhìn chúng ta:
"Các ngươi không phải người ở đây?"
Ta nói mục đích đến đây ra, người phụ nữ trẻ tuổi chợt thấy chuông phong thủy ngang hông ta, đột nhiên túm lấy ta:
"Ngươi biết nhìn chuyện này?"
Chậc, người phụ nữ này đã được trải sự đời, ngay cả chuông phong thủy cũng đã thấy.
Hóa ra nàng là người ngoài núi được gả vào đây, đã từng thấy người của Thiên Sư Phủ hàng yêu phục ma.
Sau đó nàng đặt bé gái xuống, hô to lên khắp thôn:
"Được cứu rồi, tiên sinh bên ngoài núi tới rồi!"
Nàng vừa hô như vậy, nhà nào cũng mở cửa, thò đầu ra bán tín bán nghi nhìn chúng ta.
Anh em Hắc Bạch Vô Thường thấy cảnh này, Tiểu Hắc Vô Thường liền than thở:
"Lại có phiền toái tìm tới rồi."
Tiểu Bạch Vô Thường:
"Ca ta nói không sai."
Người trong thôn nghe nói về thân phận của chúng ta thì lập tức quỳ xuống dập đầu:
"Nếu mấy tiên sinh có thể giải quyết chuyện trong thôn chúng ta, muốn bao nhiêu gà chúng ta sẽ cho bấy nhiêu!"
Ta vội vàng kéo họ lên:
"Có gì từ từ nói, có thể giúp, nhất định ta sẽ cố hết sức."
Chắc hẳn cũng là công đức không nhỏ.
Mẹ bé gái suy nghĩ hồi lâu, đáp:
"Chuyện này rất loạn, bắt đầu nói từ chỗ nào đây...Đúng rồi, bắt đầu nói từ lúc nghĩa địa bị đào lên đi!"
Nghĩa địa bị đào lên, ở đây có trộm mộ hay sao?
Hóa ra thôn này cũng không có tín ngưỡng gì, xếp quan tài căn bản không phải vì để nhặt kim cốt.